
br/>-
Hỏng chân rồi còn
muốn hỏng đầu luôn hả?_Tay tôi đang đập liên tục vào đầu thì bị giữ lại.
Ngước lên nhìn, hóa ra là anh
Kiệt. Cuối cùng thì cũng đến đón tôi rồi.
-
Sao anh muộn thế?
-
Đi mua ít đồ._Anh
tôi bỏ qua vẻ mặt ủy khuất của tôi, leo lên xe máy_Về thôi.
Tôi nhanh nhẹn theo sau. Vừa
ngồi vững thì anh ấy đưa cho túi giấy. Tôi tò mò mở ra, là một chiếc váy voan
trắng rất đẹp. Hớ, cho tôi á?
-
Anh trai, có phải
nay anh ăn nhầm thuốc não không?_Bình thường có đấy mà tự dưng mua cho tôi cái
gì.
-
Mày đóng vai bạn
gái anh thì ít nhất cũng phải ăn mặc tử tế chứ. Anh đâu đến nỗi keo kiệt thế.
Nghe có lí! Tôi cũng đang
không biết tối mặc cái gì đây. Coi như anh tôi chu đáo!
7.2
Cả ngày hôm ấy điện thoại của
tôi tắt nguồn, trên cơ bản là không dám mở đi. Không dùng điện thoại một ngày
cũng đâu có chết ai đâu, chỉ là buồn chán giống như trở về thời kì đồ đá, cắt
đứt liên lạc với người khác mà thôi. Vật vờ mãi cũng đến tối, chưa đến giờ hẹn
anh em tôi đã bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà “đi xem mắt”.
Chọn một nhà hàng khá ổn trên
đường K, tôi theo số điện thoại trong mảnh giấy mà bà Thạch đã đưa, nhắn cho
người ta địa điểm và thời gian. Khi tôi đến, người ta có lẽ đã chờ khá lâu rồi.
Chàng trai ấy một thân sang trọng lịch thiệp, bên cạnh còn có một mỹ nữ xinh
đẹp, đoan trang. Tôi nhìn lại mình, đúng là thấy thất lễ thật. Bởi vì anh tôi
quên mất tôi đang bị bong gân, cái váy anh ấy mua phải đi cao gót mới hợp, thế
nên tôi đành mặc đồ như bình thường, chân còn xỏ sandal, chẳng khác nào một đứa
học sinh cấp II, chân thấp chân cao mà đi tới chỗ người ta.
Quá mất mặt! Thế nhưng trong trường
hợp này có thể coi là có lợi đi. Để lại cho người ta ấn tượng càng xấu càng
tốt.
-
Xin lỗi đã để hai
người đợi lâu._Anh Kiệt kéo ghế ra giúp tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh, lịch
sự chào hỏi hai người đối diện.
Cô gái cùng chàng trai kia có
chút khó hiểu vì cuộc hẹn bốn người này, nhưng có lẽ ngại nên không thể hiện ra
ngoài. Lí do thì cũng đơn giản thôi, đây chính là kế hoạch của anh em tôi: Diệt
cỏ phải diệt tận gốc, muốn thoát khỏi mớ rắc rối này thì phải mạnh tay ngay từ
đầu, giết chết hy vọng của đối phương.
Gọi xong món, anh tôi mỉm
cười mở đầu cuộc trò chuyện.
-
Chúng ta đến đây
đều là bị ép buộc, vậy nên tôi cũng không vòng vo nữa. Đây là bạn gái của
tôi._Anh Kiệt khoác vai tôi thân mật, cười so với bình thường ngọt ngào hơn gấp
mấy lần_Buổi xem mắt này có thể nói là không thành công, nhưng tôi mong chúng
ta xem nó như bạn bè gặp mặt nói chuyện phiếm, vui vẻ ra về. Được chứ?
Tôi phối hợp với anh trai
cũng cười ngọt ngào, hạnh phúc không kém. Không nói ngoa nhưng mà tôi diễn cũng
giỏi chứ bộ. Chắc cùng mã gen với anh trai cái khoản này.
Hai người đối diện cứ gọi là
đơ như con ngơ, gượng gạo nói, gượng gạo cười, gượng gạo ăn. Chỉ là cách gượng
gạo của hai người không giống nhau. Cô gái thì theo kiểu nhanh chóng muốn rời
khỏi nhưng chưa thể đi vì phép lịch sự hoặc có lí do riêng (Chắc là bác Sơn
không cho về sớm đây mà!), chàng trai lại giống như ngượng ngùng, tò mò thích
thú. Lắm lúc tôi thấy anh ta lén lút nhìn qua bên này, lập tức lông tơ dựng ngược,
rùng mình mấy cái. Anh già à, đừng có nhìn tôi thế có được không? Tôi có “bạn
trai” rồi nhé!
Riêng anh tôi thì vô cùng thư
thái, vui vẻ, vừa làm nhiệm vụ khơi mào gợi chuyện để mọi người nói, vừa quan
tâm săn sóc “bạn gái” là tôi đây, cực kì chuyên nghiệp, ra dáng đàn ông trưởng
thành.
Cho đến khi bữa ăn kết thúc,
mọi người ai về nhà nấy. Trong lúc anh tôi đi lấy xe, anh già cháu ông bà Thạch
nhích dần đến gần tôi. Tôi rất muốn chạy nhưng vẫn phải diễn kịch tươi cười
niềm nở.
-
Thảo Ngân._Anh ta
gọi tên tôi rất thân thiết.
Tôi lại tiếp tục rùng mình,
quay sang nhìn anh ta tỏ ý có chuyện gì cứ nói. Anh Kiệt ơi là anh Kiệt ơi, ra
đây nhanh lên, em nổi hết da gà lên rồi này.
-
Ngân cho anh số
điện thoại…_Số điện thoại? Lúc tôi gọi cho anh ta là dùng máy của anh trai,
chẳng lẽ anh ta biết được, giờ muốn xin số thật của tôi?_Của Kiệt nhé!
Đập đầu vào đậu phụ! Anh già
này điên rồi, chắc chắn điên rồi! Xin số của “bạn trai” đối tượng xem mắt để
làm gì? ĐỂ LÀM GỈ HẢ? Nếu như chị Hân ở đây, nhất định chị ấy sẽ phán ngay anh
già này có vấn đề về giới tính, sau đó đá anh ta một cước, đi về.
-
Ông anh đã kể về
gia đình em trước khi anh đến đây. Anh biết hai người là anh em.
-
Anh, anh…_Tôi
trợn mắt nói không nên lời. Biết rồi, biết rồi sao còn ngồi im? Biết rồi bây
giờ xin số anh tôi để làm gì?
-
Có thể giúp anh
không?_Anh ta tiến thêm một bước, nắm tay tôi thâm tình nhờ vả.
Tôi giật mạnh tay, nửa chạy
nửa lặc cò về phía anh trai mới dắt xe ra đến nơi, leo nhanh lên, giục anh ấy
nổ máy. Tôi thề sau này sẽ không bao giờ đi xem mắt nữa, mặc kệ bố mẹ hay người
quen ép buộc, dụ dỗ, có cho tôi thêm tiền tôi cũng không đi đâu! Lần nào cũng
gặp phải ng