
huôn miệng nhỏ nhắn phớt hồng
khẽ chu môi rất dễ thương. Có thể nói, vẻ đẹp của nhỏ vô cùng tuyệt mĩ
như một tác phẩm nghệ thuật khó ai sánh bằng. Nhưng vẻ đẹp đó lại như
một con dao 2 lưỡi. Nhỏ đẹp như một thiên sứ nhưng điều đó lại khiến cho người ngoài nhìn vào thấy có đôi chút giả tạo. Trong khi đó, nét đẹp
của nó tuy không sánh bằng nhỏ nhưng rất tự nhiên, thuần khiết như một
thiên thần thực thụ, nét đẹp đó không một chút giả tạo, vẫn giản dị, mộc mạc mà thôi. Chính vì thế, nó vẫn đc nhiều người hâm mộ hơn nhỏ.Nhỏ
hơi tức giận xen lẫn bất ngờ khi mọi ánh nhìn đều tập trung vào nó. Nhỏ
tự hỏi nó có gì hơn nhỏ chứ. Nhỏ tự tin rằng vẻ đẹp của nhỏ hơn hẳn nó,
tự tin rằng IQ của nhỏ cũng hơn nó nhiều, tin rằng gia thế của nhỏ cũng
không thua gì nó. Vậy tại sao, nó có được mọi thứ còn nhỏ thì không?
Nó chạy đến nắm lấy tay hắn và nở nụ cười tuyệt đẹp. Hắn đứ gương mặt khó
chịu nhìn người nắm tay hắn, nhưng khi vừa thấy nó, mặt hắn liền dịu lại và nở nụ cười hiền:
- Good morning
Nó chu môi lên đáng yêu vô cùng:
- Bày đặt nói tiếng anh nữa
Cứ thế hai người họ đùa giỡn vui vẻ. Nhỏ đứng đằng sau nở nụ cười nham
hiểm nhìn nó và hắn. Nhỏ đi đến gần người nó, cố y đụng vào người nó và
ngã xuống, nó chìa tay mỉm cười thân thiện:
- Bạn không sao chứ ?
Nhỏ ngước khuôn mặt xinh đẹp nhìn nó, đôi mắt khẽ chớp, riêng khuôn mặt vẫn lạnh và vô cảm:
- Không có gì
Hắn bỗng hét lên:
- Là cô
Nhỏ không nói gì chỉ khẽ nhếch mép cười đắc thắng. Trong lòng nhỏ thì vô
cùng vui mừng: " Đúng rồi, giống y đúc cảnh trong truyện ". Hắn nắm lấy
cổ áo nhỏ, khuôn mặt giận dữ:
- Tôi không đánh con gái nên tôi sẽ chỉ cảnh cáo cô. Lần sau nếu còn có chuyện như ngày hôm nay, cô ... chết chắc rồi.
Nhỏ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
- Tùy
Nói rồi nhỏ đứng dậy đi vào trong lớp mà chẳng thèm qua ntaam cái đầu của
hắn đang bốc cháy. Nó khẽ siết chặt tay hắn, giọng nói trở nên băng
lãnh:
- Đi thôi
Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nó như vậy, nhưng cũng lẽo đẻo theo nó vào trong. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm: " Trình độ của cô ... còn kém lắm " Nó nhìn nhỏ đang đùa giỡn với đám con trai mà khẽ nhếch môi khinh bỉ.
Nó bước về phía nhỏ, mỉm cười thân thiên:- Bạn học mới, xin chào !
Nhỏ ngước nhìn nó rồi cười tươi đáp trả:
- Hân hạnh, gọi mình là Thùy Trâm được rồi
Nó bỗng cúi xuống sát người nó, thì thầm:
- Bộ mặt giả tạo của cô ... còn kém lắm.
Nhỏ chớp mi mắt nhìn nó, bày ra bộ mặt cún con:
- Bạn nói gì vậy Kiều Linh ? Mình .. không hiểu ...
Nhỏ cố tình nói lớn cho cả lớp nghe. Trên đôi mắt màu hồng phấn đáng yêu
phảng phất tia đắc thắng. Nó không nói gì chỉ cười nhẹ và quay về chỗ
ngồi. Nhỏ ngơ ngác nhìn nó, nhưng rồi cũng vẫn tươi cười nói chuyện với
đám con trai. Hắn nhéo má nó:
- Em nói gì với nhỏ đáng ghét kia vậy ?
nó nhếch môi, khuôn mặt ngùn ngụt sát khí:
- Kịch vui sắp bắt đầu rồi.
Cả lớp đột nhiên im lặng khi cô giáo dạy Toán bước vào lớp. Giọng cô nghiêm nghị:
- Kiểm tra bài cũ
Nhỏ đột nhiên hào hứng nói lớn:
- Em xung phong
Nét mặt cô giãn ra hiền từ:
- Tốt, lên đây
Nhỏ đi lên bảng, khi đi ngang qua chỗ nó, nhỏ nở nụ cười nham hiểm, nhỏ bỗng ngã xuống. Cả lớp ngạc nhiên nhìn nhỏ. Bà cô hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Nhỏ nhìn bà với ánh mắt đáng thương, giọng yếu ớt:
- Dạ, chỉ là.....
Nhỏ ái ngại nhìn nó. Nó cũng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lấy lại sự lạnh lùng
vốn có, lòng thầm khinh bỉ: " không ngờ cô ta dùng đến cách tệ hại này "
Khi thấy nhỏ nhìn nó bắng ánh mắt xen chút sợ sệt như vậy, mọi người cũng hiểu được chuyện. Bà cô quát lớn:
- Kiều Linh, em gạt chân bạn ấy hả ?
Cả lớp nhìn nó như muốn hỏi có phải nó làm không thì nó nhún vai ra vẻ
không quan tâm. Cả lớp thấy vậy liền ném cho nhỏ ánh nhìn khinh bỉ. Bởi
họ biết, nó không bao giờ nói dối làm những việc như vậy.
Riêng bà cô vẫn cứ quát lớn:
- KIỀU LINH
Nó vẫn cúi xuống bàn lướt web như chả có chuyện gì xảy ra.
Nhỏ tức giận nhìn nó: " Tại sao cô ta lại được cả lớp tin tưởng vậy chứ ? Thật đáng ghét mà !!!!!!"
Bà cô tức giận xuống chỗ nó ngồi. Bả quát lớn:
- Em ko coi tôi ra gì sao?
Nó bây giờ mới ngước lên nhìn bả, đôi mắt khẽ chớp ra vẻ vô tội, khuôn miệng khẽ nhếch lên:
- Bingo
Bà cô tức xì khói:
- Em ... em ... em
Nhỏ đứng dậy vỗ vai bà cô, nở nụ cười hiền:
- Em không sao mà cô, cô bớt giận nhé !
Nhỏ bày ra khuôn mặt cún con ngây thơ. Bà cô xoa đầu nhỏ như một đứa trẻ rồi trừng mắt nhìn nó:
- Em thật là không bằng 1 phần của Thùy Trâm
Nó nhún vai bình thản:
- Sao cũng được
Hắn ngồi bên cạnh ra sức nín cười vì khuôn mặt đỏ lè của bà cô.
Tối, nó bước xuống nhà với chiếc quần bó màu đen bóng, áo thun đơn giản
màu trắng, mang đôi giày Vans màu trắng. Bà Tú cười hiền nhìn nó:- Con đi đâu vậy ?
Nó lạnh lùng đáp:
- Liên quan ?
Nó rất muốn vất bỏ tất cả hận thù để mở rộng lòng với bà. Nhưng ... nhìn
thấy bà nó lại nghĩ đến mẹ nó, nó nghĩ đến cái chết của mẹ nó. Tất cả
hận thù trong nó như trỗi dậy. Nó ghét người đàn bà đứng trước mặt nó,
người khiến gia đình nó tan vỡ, khiến mẹ nó tự tử. Nó hận.
Hơi ngập ngừng, nó hỏi:
- Vẫn chưa tìm