Duck hunt
Hàng Xóm Bá Đạo

Hàng Xóm Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326350

Bình chọn: 9.00/10/635 lượt.

hai người lại quên mất trời đất trăng sao, hất tất cả ra mà hằm hằm một đối một.

Thư nghe mọi người nói, Phong bây giờ dễ gần hơn rất nhiều. Trước kia, tuy không phải là lạnh lùng nhưng gã luôn cho những người xung quanh một cảm giác xa cách. Giờ đây, gã lại rất thân thiện.

Tuy mất hình tượng nhiều lần, nhưng Thư thấy vậy lại hay.

Cực…đáng yêu!

Nó ngày càng thích Phong hơn!

Quen nhau là một chuyện rồi, nhưng còn việc khác trọng đại hơn mà Thư đã quên béng mất…

- Hẹn hò?

- Bộ…thế chưa tính à?

Thu Minh tự nhiên được hôm trở giời nên phải gió, giữa giờ ra chơi chuyển tiết kéo Thư ra bàn nhỏ ngồi, hỏi nó đã có kế hoạch hẹn hò gì chưa.

Nhưng, nhìn cái mặt thộn thộn của Thư thì Minh đủ biết nó đã quên béng mất vụ này từ đời tam hoánh nào rồi!

- Haiz! – Nhỏ vuốt tóc một cái, làm bộ như lão làng lâu năm kinh nghiệp – Vậy để tôi chỉ bà!

- Chỉ…tôi?

Thư không tin tưởng lắm cái “chỉ” của Thu Minh tử tế đến đâu, nhưng hình như nhỏ cười hơi bị…gian và dâm. Đang tính toán gì trong cái đầu đặc sệt đó nha?

Sao không có gió mà nó vẫn thấy ớn lạnh nhỉ?

Thu Minh đúng thật là quái đản!

Từ sau khi nhỏ bảo sẽ chỉ dẫn gì đó thì cứ thế ngồi trong giờ học ngắm nghía Thư rồi lại hí hoáy ghi chép gì đó xong tủm tỉm cười trông đến là khiếp đảm.

Đến cuối giờ chiều, đoàn văn nghệ của trường tiếp tục đợt tổng duyệt gala gặp nhau cuối năm lần hai. Phong nằng nặc bằng được để bảo Thư ở lại chờ, tiện thể xem gã biểu diễn.

Dù chân Phong giờ đã đỡ hẳn nhưng vì vai diễn cho nên đành bó chân. Đi khập khiễng trông gã đã rất buồn cười, nhưng kiểu đi giả vờ khập khiễng trông còn buồn cười hơn nữa.

Thư ở lại không được bao lâu thì bị bắt cóc. Đúng, chính xác là bị bắt cóc. Người thực hiện phi vụ này chính là Nhân. Cậu ta mang quả đầu chói lòa đến hội trường, không nói không rằng vác nó đi luôn!

Thư còn chưa ý thức được việc gì xảy ra thì từ lúc nào nó đã bị kéo ra ngoài.

Nhân kéo nó men theo hành lang hướng tới sân bóng rổ.

Thư giật mình thụt lùi bước chân, khó hiểu hỏi:

- Éc, ông làm quái gì vậy?

Nhân bày ra vẻ mặt kiên quyết bất khuất mà đáp lại:

- Xin lỗi bà, tôi là tôi không thể trở thành chuột bạch thí nghiệm được, cho nên, bà khó chịu thì cũng phải ráng mà chịu khó thế mạng cho tôi!

Vừa dứt lời, Nhân liền cúi xuống vác Thư lên vai, chạy với tốc độ có thể sánh với tốc độ âm thanh. Thư thì cứ la ó đòi thả xuống nhưng cậu ta không thèm nghe, cứ nhắm mắt mà tiến lên phía trước.

Nhân vác Thư đến sân bóng rổ, nhanh nhẹn mở cửa ra và quẳng nó vào trong rồi cài then bên ngoài.

Thư bất mãn xoa xoa cái mông vừa trực tiếp ôm thắm thiết mặt đất, đồng thời, miệng làu bàu quát tháo:

- Thằng khốn! Tôi sẽ giết ông!

Chỉ nghe thấy âm thanh phũ phàng bên ngoài vọng lại qua cánh cửa vững chãi:

- ” Chiều nay trên phố mưa bay …. Có một người đưa tiễn một người”. Thôi thì… ” bình yên nhé! “

Thư tức tối đứng dậy, trợn mắt giơ chân đạp cửa rình rình:

- Ơ thằng k.hốn! Mở cửa! Ai biểu ông nhốt tôi ở đây hả! Mở nhanh! Ngay và luôn không tôi giết!

- Đù má, nó đi mất tiều rồi gọi làm gì cho mệt mõm! – Giọng nói mang theo sự đùa dai vang lên.

Lúc này, Thư mới chú ý là trong phòng còn có một người khác nữa. Một người với bộ dạng u ám, đặc biệt còn mái tóc rũ xuống trên vai trông như âm hồn vất vưởng làm Thư thoáng xanh mặt chôn chân tại chỗ. Người kia ngước lên, mỉm cười thánh thiện giơ tay chào theo kiểu tác phong quân đội:

- Hế lô pi ca sô!

Rõ là kiểu chào nghiêm chỉnh nhưng với câu nói này thì lại trở nên thật bôi bác.

- M…Mi…Minh? Hết hồn, tưởng ma nữ! Sao bà lại ở đây?

Trên tay Minh cầm một bộ vày công chúa màu hồng với viền bằng ren trắng xung quanh, cùng những hạt cườm lấp lánh dọc tay áo. Bên cạnh còn rất nhiều bộ đồ với đủ sắc màu. Nhỏ ngước lên nhìn Thư, lần này thì cười nham nhở:

- Nào, lâu lắm rồi không có người thích hợp để thí nghiệm, đống trang phục này để tủ sắp mốc đến nơi rồi! Trông bà giống shota lắm, nhìm muốn SM, mặc đồ này vô sẽ đẹp đấy! Khà khà…

Gáy thư không hiểu sao lại đổ mồ hôi lạnh, nó co rúm người, rụt cổ lại:

- Oắt dơ phắc??

Thu Minh giơ áo lên trước mặt, trợn mắt nhoẻn miện đến man rợ:

- Bé ngoan, cởi đồ ra~

Thư hốt hoảng vắt chéo hai tay trước ngực:

- Cởi? Không! Không bao giờ tôi mặc cái đống rẻ lau nhà đó đâu!

- Không nói nhiều! Cởi! Có cởi không thì bảo?

- Không!!! – Thư kiên định lắc đầu.

Minh chẹp miệng, nhếch môi cười lạnh:

- Ố kê! Tôi trực tiếp ra tay là xong tuốt!

Trong lúc đó, Phong từ hội trường cuống cuồng chạy xộc ra ngoài, mặc dù sắp tới cảnh diễn của mình nhưng gã vẫn bỏ đi. Căn bản cũng bởi vừa rồi Phong đề ý thấy Thư bị Nhân tự nhiên như người mà kéo ra ngoài. Gã cảm thấy có gì đó không