Pair of Vintage Old School Fru
Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323184

Bình chọn: 9.5.00/10/318 lượt.

ọt nước mắt Duy đang rơi, lòng nó rối bời, không hiểu vì sao, lệ nó cũng tràn mi.

Nó lao vào ôm lấy Duy mà nức nở: “Anh đừng như thế, em biết anh muốn nói gì mà… tất cả đều sẽ có cách giải quyết thôi anh à”- bây giờ An cũng không biết có thể giúp được gì cho Duy, lúc này nó chỉ có thể ở bên cạnh cậu ấy mà thôi.

- Ông ta vẫn còn thương anh… ông ta không ghét bỏ anh… Anh từng mong nghe được câu này rất lâu rồi, nhưng mà bây giờ anh vẫn không thể chấp nhận được, cái chết của mẹ anh rồi bà anh… Tại sao lúc nào mọi thứ cũng đổ dồn lên đầu anh cả… anh muốn được như những người khác, có gia đình quan tâm, thực sự là rất cần mà…- Duy gục xuống đất, nếu như cậu ta biết được điều này sớm hơn có lẽ mọi chuyện sẽ khác, cậu ấy cũng không phải đau khổ dằn vặt suốt bao nhiêu năm trời. Có phải chăng mọi thứ giờ đây đã quá muộn màng không thể cứu vãn được nữa? Hay là một con đường mới tươi sáng hơn đang được mở ra?

…Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^Đã một ngày sau khi Quân bị ăn hai cú đấm từ Nam, hắn biết mình phải xin lỗi Thu nhưng có những việc không chỉ nói suông bằng lời, hắn phải làm một cái gì đó hơn thế.

- Anh có thể giúp tôi việc này không?… – Quân gọi điện thoại cho Nam nhờ vả.

- Cậu hay nhỉ? Sao không tự thân vận động mà bảo tôi giúp, không ai lại lại nhờ tình địch của mình trong chuyện này cả, cậu nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý à?- Nam hỏi ngược lại.

Quân chỉ biết im lặng… người như cậu ta có thể mở miệng ra nhờ cậy người khác quả là việc phi thường rồi, huống chi giờ còn bị “xỏ” ngược lại như thế, nhưng thật sự không còn cách nào khác.

- Lần này tôi không giúp đỡ cho cậu, tôi chỉ muốn Thu được vui vẻ thôi, vì vậy không cần biết ơn tôi- Nam nói xong làm Quân thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bây giờ hắn cũng nên dẹp cái “tự tôn” quá đáng của mình đi là vừa. Cũng chính vì nó mà hắn mới làm cho bản thân và người khác đau khổ thế…

- Vậy 6h tối nay ở nhà hàng LM, tôi đợi- Quân cúp máy.

Bây giờ là lúc hắn phải tỏ rõ thành ý, không biết như vậy đã quá muộn hay chưa?

Dòng tin nhắn hiện lên trên điện thoại của Thu. Nó vội mở máy, thì ra là Nam.

(Thu à, tối nay 6h anh có thể mời em đi ăn được không? Coi như tiệc chia tay, tuần sau anh về nước rồi, em nhớ phải đi đó và không được hỏi gì thêm, hẹn gặp em tại LM tầng 5)

Thực sự là lúc này Thu vốn không có tâm trạng làm bất cứ việc gì cả. Ở trường nó cố gắng tìm cách tránh mặt Quân, hễ thấy cậu ta ở đâu là nó trốn biệt tăm, đối với Nam cũng vậy, dù sao Thu cũng không thoải mái khi ở cạnh cậu ta như trước, mặc dù chấp nhận làm anh em nhưng nó vẫn phải cố giữ khoảng cách để mọi người không hiểu lầm. Hay là nó sợ người hiểu lầm đó chính là Quân. Lần đầu tiên Thu tự vò đầu bứt tóc, nó không muốn nghĩ đến Quân nữa, nó cần chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay, vì chẳng thể nào từ chối được thành ý của Nam. Ít ra một cuộc sống đơn giản và có phần nhàm chán trước khi bước vào trường cấp 3 này, chỉ có học và An khiến Thu nhẹ nhõm hơn. Nhưng những ngày tháng đó dường như đã quá xa vời, muốn tìm cũng không gặp.

Nhà hàng LM nổi tiếng sang trọng, Thu bối rối không biết nên ăn mặc như thế nào, dù sao cũng không thể để người khác cười là một con ngốc được. Chọn mãi cuối cùng nó cũng tìm thấy chiếc váy xếp li màu hồng nhạt dài quá gối, được đính ren ở tay, phần dưới được may thành từng tầng với sự cách điệu của tấm vải trắng tinh khôi. Đây là món quà mà nhỏ An tặng lúc sinh nhật, Thu vốn trung thành với chiếc quần jean và áo sơ mi nên nó vốn chẳng quan tâm đến những bộ váy điệu đà thế này. Nhưng hôm nay đã đến lúc phải dùng tới.

Chiếc xe bus quen thuộc đưa nó đến địa chỉ mà Nam hướng dẫn. Một khu thương mại sầm uất và sang trọng với những tòa nhà cao chọc trời, Thu không cảm thấy lạ gì với những cảnh thế này, chỉ có điều nó vốn không thích không khí ở đây, trong nó vẫn có chút gì mộc mạc, giản đơn như người con gái miền Tây hiền dịu, nó thích sự nhẹ nhàng, yên tĩnh, một không gian có thể khiến người ta quên hết muộn phiền.

Đúng là đây rồi, tấm biển rõ ràng là “Nhà hàng LM” nhưng sao lạ thế, không có một bóng người. Thu ngần ngại không dám bước vào, nó nhích chân khẽ từng bước một.

Vừa vào bên trong chưa đầy ba gang, chiếc cửa kính tự động đột ngột đóng lại. Bỏ ngoài tai tất cả ồn ào của phố thị, bên trong là một “không gian xanh” với những loài cây cảnh nhỏ nhưng đầy sức thu hút, có vẻ chính nó đã làm không khí trở nên trong lành hơn, ánh đèn vàng rựccả căn phòng lớn.

An bước lên tầng 5 như đã hẹn, nó nhìn quanh tìm bóng dáng Nam, nhưng không thấy, ở đây giống một chốn “không người”. Từ đầu đến giờ Thu luôn cảm thấy rất lạ về điều đó, một nhà hàng năm sao không thể vắng người vào lúc đắt khách nhất, tất cả nhân viên đâu cả rồi. Không có một ai!

Lối dẫn vào phòng tiệc tràn ngập các loại hoa, chúng được rải hai bên tấm thảm đỏ thành nhiều hàng, có đến mơ Thu cũng không ngờ mình lại có diễm phúc được đi trên con đường như thế.