80s toys - Atari. I still have
Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Hạnh Phúc Diệu Kỳ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322523

Bình chọn: 7.00/10/252 lượt.

vụ của mỗi người. Ngồi ở giữa là Giám đốc phòng Nhân sự, bên phải là Thư ký của ông ta còn người phụ nữ phía bên trái rất sang trọng và quý phái chính là Trưởng phòng Maketing.

- Chào cô!- ông ta lên tiếng trước.

- Cứ gọi tôi là Lucia- cô gái mỉm cười tươi tắn không có vẻ gì sợ hãi.

- Tốt, tôi nghĩ cô đã sẵn sàng- ông Giám đốc cười thân thiện.

- Vâng thưa ông, kể từ lúc bước vào căn phòng này thì tôi đã tin rằng như thế- nụ cười vẫn luôn hiện diện trên môi.

- Cô biết gì về tập đoàn ACT của chúng tôi?

- ACT là một tập đoàn đa quốc gia với thị trường mở rộng trên 6 nước, hầu hết là sản xuất các mặt hàng tiêu dùng. Ngoài ra còn kinh doanh bất động sản, chứng khoán và nhiều lĩnh vực khác như xây dựng, thời trang…

- Khá lắm, có vẻ cô đã tìm hiểu rất kĩ trước khi đến đây?- Trưởng phòng Maketing cười nói: “Chúng tôi đã xem qua hồ sơ xin việc của cô, thành tích học tập khá tốt, lại là một trường danh tiếng ở Úc, nhưng nền kinh tế nước ngoài hoàn toàn khác với Việt Nam, tôi muốn hỏi tại sao cô lại chọn nơi này để phát triển”

- Việt Nam chính là quê hương của tôi, tôi yêu và nghĩ mình cần làm một điều gì đó cho đất nước này. Mặc dù có thể cống hiến này quá nhỏ bé, hơn nữa tôi tin khả năng của mình có thể hoàn thành tốt công việc trong mọi hoàn cảnh cho dù đây là nước Úc hay Việt Nam.

- Cô rất tự tin vào bản thân mình?- người đàn ông hỏi lại.

- Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy bằng thực tế chứ không phải chỉ nói suông- cô gái quả quyết.

- Rất tốt, mời cô về, chúng tôi sẽ thông báo kết quả sau, rất vui khi được nói chuyện với cô- ông ấy mỉm cười nhìn người phụ nữ bên cạnh mình gật đầu rất nhẹ.

- Mời người tiếp theo…

Cuộc phỏng vấn vẫn được tiếp tục.

Ngày hôm sau

- Thưa Tổng Giám đốc, thư ký mới của anh đến rồi ạ!

“Cộc… cộc…” Tiếng gõ cửa phòng cùng giọng của người trợ lý nhỏ nhẹ.

- Mời vào!- Duy nói mà mắt vẫn dán chặt vào cái laptop, công việc gần đây quá bận rộn, lại thêm việc thư ký cũ bị tai nạn khiến cậu ta chẳng còn thời gian để nghỉ ngơi.

- Phiền anh kí giúp em cái hợp đồng này ạ, phải fax cho khách gấp- cô trợ lý nói rồi đưa tập hồ sơ trước mặt Duy.

- Còn đây là thư ký mới được tuyển từ phòng nhân sự ạ- cô gái chỉ vào người đi cạnh bên.

Duy vẫn không quay lại nhìn, cậu ta hỏi: “Cô tên gì?”- giọng nghiêm nghị đúng phong cách một Tổng Giám đốc lạnh lùng.

- Cứ gọi tôi là Lucia- cô gái trả lời một cách bình thường.

- Được rồi, chắc cô cũng được giới thiệu về công việc của mình rồi. Nghe Giám Đốc Nhân sự nói cô là một người thông minh, có lẽ không cần tôi phải nhắc nhở nhiều đâu- Duy nói mà không thèm liếc nhìn lấy một cái, cho dù người trước mặt có là một tiểu thư đài các đẹp nghiêng nước nghiêng thành chăng nữa cậu ta còn không để ý huống chi chỉ một cô thư ký tầm thường.

- Vâng, cụ thể công việc tôi cần làm lúc này là g

gì? Nhưng anh nên chú ý phép lịch sự khi giao tiếp là nên nhìn thẳng vào đối phương khi nói chuyện, chẳng lẽ một Tổng Giám đốc mà đến điều tối thiểu này cũng không biết hay sao?- cô gái nói một tràng giáo huấn.

Duy vốn là một người điềm tĩnh nhưng cũng không khỏi bực tức: “Cô ta là thư ký hay chủ của mình thế?”- nhưng cậu ta cảm nhận được giọng nói đó rất quen, trong trí óc có một điều gì rất mơ hồ, chẳng chút chần chừ, định quay lên “dạy” cho cô ta một trận về lễ phép với cấp trên.

Nhưng mắt Duy như sững lại, xấp hồ sơ đang cầm trên tay rớt xuống, cả người tê cứng lại như mất đi sức lực.

Niềm hạnh phúc trong ngỡ ngàng…

- Là em… đúng thật là em sao… em đúng không An?- Duy luống cuống, hắn không biết mình đang nói những gì, đang làm những gì, tay hắn nắm lấy vai của nhỏ rồi bất ngờ ôm lấy.

Mọi cảm xúc như vỡ òa…

Khi hai nửa trái tim hòa chung nhịp đập

Đã qua rồi những giây phút nhớ nhung…

Cho tất cả chờ đợi tan theo mây gió

Chỉ còn lại đôi ta với ngọn lửa tình yêu.

- Em đã tốt nghiệp, đã đến lúc phải về bên cạnh anh rồi, hãy tin rằng em sẽ là trợ thủ đắc lực cho một Tổng Giám đốc tài ba như anh nhé!- An đã trở lại với giọt nước mắt hạnh phúc: “Anh biết em chờ cái ngày này lâu lắm rồi hay không? Em đã cố gắng… vì anh… vì em… vì chúng ta”

- Hai tuần nay em không liên lạc gì với anh…- Duy định nói thì An lấy ngón tay của mình che lại.

- Em muốn tạo cho anh sự bất ngờ mà, anh không thích sao?- nó nép mình vào vòng tay vững chãi ấy, cảm giác an toàn mà bao năm qua An vẫn hằng mơ. Bây giờ đã là sự thật, hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào.

(k ênh truyện chấm p rồ)

- Anh… em có biết anh vui sắp phát điên rồi hay không? Anh… anh… cảm giác cơ thể này không điều khiển được nữa rồi, cũng chính vì em cả đấy… chỉ ở bên cạnh em anh mới không có khả năng làm chủ cảm xúc… 8 năm trước đã vậy, hôm nay cũng vậy… em chính là khắc tinh của anh đấy- Duy lại véo mũi nó như ngày nào.
<