Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324210

Bình chọn: 8.00/10/421 lượt.

học thì không được đi chơi.

-Em... trẻ con quá đấy.

-Đi thôi anh.

Nó kéo tay Minh đi nhanh về phía khu vui chơi thường hay đến.

Nó lại tiếp tục với đam mê của mình cùng những trò chơi đậm chất... con trai, và hình như lần nào nó cũng không được như ý muốn. Nhưng chỉ cần được vui chơi là tốt rồi, tâm trạng cảm thấy rất thoải mái, còn hơn là ở nhà rồi phải đến nhà Hoàng gặp mặt cậu ta.

Minh nhìn nó vui chơi hăng hái, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ không ít, chỉ có khi ở bên cạnh nó, cậu mới có thể tháo bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng kia mà quan tâm, chăm sóc nó, cũng chỉ có nó mới có thể khiến anh một mực bảo vệ không thôi.

-Em có vẻ mệt rồi đấy.- Minh đứng cạnh Mai nói, trên trán nó giờ đã nhễ nhại mồ hôi.

-Em không sao, vui mà.- Nó lại nở một nụ cười rạng rỡ.

-Để anh đi mua kem cho em.

-Được ạ, anh Minh là nhất.- Nó không quên nịnh nọt Minh.

-Em ngồi ở đây đi, anh sẽ quay lại ngay.

Nó ngồi xuống ghế đá gần đó nghỉ ngơi, nhìn dáng anh dần biến mất trong đám đông người trước mặt...

-Mai, nhóc cũng ở đây sao?

Một giọng nói ấm áp cất lên, Mai ngước lên nhìn nhưng bị ánh sáng làm cho chói mắt nên nhất thời không thể nhìn rõ, đợi một lúc để thích ứng, nó nhận ra đó là Bảo.

-Em chào anh.- Nó mỉm cười

Bảo mỉm cười nhìn nó thay cho câu trả lời. Trên gương mặt anh vẫn còn lưu lại vết bầm, tuy nhiên đã không còn thấy rõ.

-Anh có sao không?- Nó dè dặt.

-Sao?... À, không sao đâu.

-Tại sao...?

-Nhóc đừng hỏi gì cả, là chuyện riêng giữa bọn anh thôi.

-Nhưng mà em không hiểu, có chuyện gì mà phải đánh nhau như thế?

-Nhóc tốt nhất đừng nên biết.

Bảo xoa đầu nó, đối với nó, anh thật sự cảm thấy rất thân thiện, anh cũng chẳng muốn nó bị lôi vào chuyện này, nó tốt hơn hết là nên lúc nào cũng vui vẻ như thế.

Cách đó không xa, mọi hành động của Bảo đều được Hoàng thu vào tầm mắt. Trong lòng cậu bực bội không thôi. Sao nó lại có thể thân mật như thế với Bảo? Nó rõ ràng là... là...Ôi trời ơi, cậu đang nghĩ gì thế này, nó và cậu vốn đâu có liên quan gì đến nhau, việc gì phải quan tâm cơ chứ.

-Này, Hoàng, cậu đi đâu thế?- Tiếng cậu bạn gọi với theo phía sau.

-Về nhà.- Hoàng bực bội.

-Ê, nó bị sao thế.- Cậu ta hỏi xung quanh chỉ nhận được cái lắc đầu khó hiểu.

Từ đằng xa, Minh đã nhìn thấy Bảo, gương mặt bỗng chốc tối sầm lại.

-Sao cậu lại ở đây?- Giọng nói lạnh đến cực độ.

 -Liên quan gì đến cậu.- Bảo đứng lên, bỏ tay vào túi quần.

-Hai anh sao thế? Đến đây là để vui chơi mà.

-Nhóc ở lại chơi nhé, anh phải về rồi.- Bảo tránh ánh mắt như lửa của Minh, quay sang nó cười nói.

-Anh phải về rồi sao?- Nó tiếc nuối.

-Chúng ta đi.

Minh không tỏ ra thân thiện, nhanh chóng kéo nó đi để lại một mình Bảo đứng đó nhìn theo bóng lưng nó.

-Tốt nhất em đừng nên lại gần anh ta.- Minh nói như ra lệnh.

Nó chỉ biết im lặng, chắc chắn giữa hai người họ có chuyện gì đó rất lớn, nó phải tìm hiểu mới được.

Nhìn thấy Hoàng tức giận về nhà, bà Hà liền cảm thấy không ổn.

-Con có chuyện gì vậy?

-Không có gì ạ. Tối nay...

-À, tối nay gia đình Mai bận nên không đến được...

-Con không ăn tối đâu, mẹ đừng gọi con.- Hoàng bỏ lên phòng.



Hôm nay là buổi học thể dục, trong phòng thay đồ nữ có rất nhiều học sinh đang tíu tít nói chuyện, vậy mà khi thấy Mai bước vào thì tất cả đột nhiên im bặt.

Mai cũng chẳng lấy làm lạ về điều đó, chuyện này đối với nó đã quá quen rồi. Lúc nào thấy nó, bọn họ đều như thế, cứ như thể nó là người lạ vậy. Phải học trong một môi trường như thế cũng thật cô độc, nhưng nó vẫn cảm thấy ổn vì ít ra nó vẫn còn có anh Minh.

Nó lướt qua mọi người, thản nhiên mở tủ quần áo để lấy đồng phục của mình. Khi nó vừa mở ra thì đống quần áo rớt xuống chân nó, toàn bộ đã bị vấy bẩn, hơn nữa còn bị làm cho hỏng. Lại có người muốn gây chuyện nữa rồi.

Mai đưa mắt nhìn quanh khắp phòng, bọn họ vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục với công việc của mình rồi lần lượt rời phòng. Nó khẽ thở dài, tại sao từ khi vào trường, nó lại gặp nhiều rắc rối như thế này. Nó bỏ ra ngoài hành lang đứng, hít một hơi thật sâu để có thể bình tĩnh, có thể nói, cũng nhờ vậy mà nó kìm chế được tính nóng nảy rất nhiều. Nhưng nó không phải là người ưa rắc rối, bất cứ điều gì cũng nên có điểm dừng của nó, vượt quá giới hạn thì không thể kiểm soát được.

Hoàng đã thay đồ xong, bước ra ngoài thì thấy Mai đang đứng trầm tư ngoài hành lang, bóng lưng toát lên vẻ gì đó cô độc khiến cậu không khỏi muốn quan tâm. Cậu bước lại gần nó mà hình như nó cũng chẳng phát hiện ra.

-Có chuyện gì mà đứng như trời trồng vậy, còn không đi thay đồ đi, muốn bị phạt nữa à?

Nó quay đầu lại nhìn Hoàng, gương mặt lạnh lùng đối diện với nét mặt vui vẻ của cậu ta.

-Không


Pair of Vintage Old School Fru