
đầu tiên nó
chơi nên không biết cầm súng như thế nào, nhắm bắn ra sao nên cứ lóng ngóng
mãi, toàn bắn sai hướng. Bực cả mình.
-Ha ha, không biết bắn mà cũng
làm bộ chơi, muốn làm người khác cười chết sao.
Tiếng trêu chọc vang lên sau lưng
nó. Mai quay phắt lại xem kẻ nào chán sống chọc giận nó lúc này.
-Sao thế, tôi nói không đúng
sao?- Kẻ chán sống đó lại tiếp tục.
-Không liên quan tới cậu.- Nó lạnh
nhạt cất tiếng.
-Thật vậy sao, nhưng tôi vẫn không
thể nào nhịn cười được, ha ha.-Hoàng tiếp tục.
-Hình như cậu muốn tôi tặng câu một
cái bạt tai nữa phải không?
Nó lạnh giọng nói, cả người tỏa
ra mùi sát khí đáng sợ.
-Giữa chốn đông người thế này cô
tính làm như thế sao, người đâu mà bạo lực thế chứ, tôi không sợ cô đâu.
Đúng thật là nơi đông người như
thế này, nó thực sự không thể cư xử tùy tiện được, phải nhịn thôi. Nó nén giận
đi lướt qua Hoàng, đi thẳng một mạch không ngoảnh đầu lại.
-Sao thế, đi rồi sao, hẹn gặp lại
nhé.- Hoàng cố tình trêu tức nó.
-Nếu gặp lại cậu, tôi sẽ cho cậu
không thể nói.-Nó lẩm bẩm.
-Mai, em sao thế?
Minh thấy nó đi về phía cổng ra
vào vội đuổi theo, bình thường chẳng phải nó về rất muộn sao.
-Chúng ta về thôi anh.- Nó nói.
-Sao vậy, em chơi chán rồi à?
-Em chẳng còn tâm trạng nài ở đây
chơi nữa đâu,về thôi anh.
-Được rồi, nhưng em ăn cây kem
này đã chứ.
Minh chìa cây kem sôcôla nó yêu
thích ra trước mặt, trông thấy cây kem, mắt nó sáng lên. Nó thích ăn kem nhất
mà.
-Cảm ơn anh.
-Em ăn đi.- Anh nhìn nó mỉm cười.
-Vâng ạ.
Cùng lúc đó.
Ông Tuấn nhìn tấm ảnh ở trên bàn,
trong ảnh là một cậu thanh niên khá điển trai, chắc trạc tuổi con gái ông.
-Đây chắc là con trai cậu.-Ông cầm
bức ảnh lên.
-Ừ, thằng bé năm nay 17 tuổi.
-Vậy là bằng tuổi con bé Mai rồi.-
Mẹ nó nói.
-Con gái bây giờ cậu chắc xinh lắm
nhỉ?- Bà Hà nói.
-Trông cũng không đến nỗi tệ
nhưng hơi nóng tính, anh nó đang giúp nó sửa đổi.
-Thằng bé Minh đấy hả, lâu rồi
không gặp hai đứa nó, chắc cũng không nhớ mình đâu.
-Ừ, lúc đó cúng còn nhỏ mà.
-Trông thằng bé giống cậu lắm chứ
nhỉ?- Ông Hùng nói.
-Ừ, cũng giống Linh nữa. Còn con
trai cậu mình thấy giống cậu lắm đó.
-Giống cả tính cách của anh ấy nữa
đấy.-Bà Hà chen vào.
-Nhưng anh ấy luôn hết lòng yêu
thương cậu rồi còn gì.
-Ừ, chỉ cần vậy là được rồi, à mà
cậu còn nhớ lời hứa lúc trước không.
-Lời hứa gì?
-Cậu thật là... Thì lời hứa sau
này sẽ cho hai đứa lấy nhau ấy.
-À đúng rồi, anh vẫn còn nhớ.-Ông
Tuấn kêu lên.
-Ừ, tớ thấy được đấy, cũng đến
lúc cho chúng nó gặp mặt rồi nhỉ.
-Vậy lần sau ta sẽ cho chúng gặp
nhau, được chứ?- Ông Hưng nói.
-Ừ, quyết định vậy đi.
Trong khi đó, hai nhân vật chính
của hôn ước này vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ đang là giờ toán, mọi người
trong lớp đang rất tập trung vào bài giảng của thầy giáo ở trên bảng. Thầy nổi
tiếng khó tính nhưng giảng bài rất hay, vì thế nên học sinh trong giờ học mới
có thể nghiêm túc học như vậy. Ngay cả Hoàng cũng phải tập trung vào bài giảng
thì cũng đủ biết thầy dạy thú vị đến mức nào.
-Em Mai lên làm bài này cho thầy.
Thầy giáo hướng ánh mắt về phía
Mai, mọi ánh mắt khác trong lớp đổ dồn về phía nó. Mai bình thản đứng lên tiến
về phía bảng.
Có ai đó để chân ra ngáng chân
nó.
“Oạch”
Kết quả là nó ôm đất.
Cả lớp cười ầm cả lên nhìn nó
trên mặt đất, thầy giáo phải gõ lên mặt bàn lần thứ ba mới có thể dẹp yên được
tiếng cười trong lớp. Nó vẫn bình tĩnh đứng dậy, phủi bụi bẩn trên chiếc váy rồi
tiếp tục lên bảng làm bài trước ánh mắt chế nhạo của mọi người.
Bài tập này không quá khó đối với nó, vì thế
nó làm bài rất tự tin và nhanh chóng. Sau khi làm xong, nó quay xuống không
quên ném ánh mắt lạnh âm độ đến Anh- người lúc nãy ngáng chân nó, cũng là bạn
gái hiện tại của Hoàng. Cô ta cũng nhìn lại nó, ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.
Hoàng liếc mắt nhìn nó một cách
kín đáo, Mai thật sự là một cô gái bản lĩnh và mạnh mẽ, nhưng mà cô ta dám là hỏng
hình tượng của cậu, bị thế cũng đáng đời lắm (thù dai quá).
Thầy giáo hướng mọi người nhìn
lên bảng xem bài giải của nó. Thầy khá hài lòng về bài giải nó đã làm, rất chặc
chẽ và rõ ràng. Sau đó thầy lại tiếp tục bài dạy của mình.
Tiếng trống ra chơi đã kéo mọi
người rời khỏi giờ học căng thẳng. Nó cảm thấy bức bối nên ra ngoài đi dạo cho
thoải mái và điểm đến của nó là sân thượng của trường. Từ trên đây có thể nhìn
bao quát cả sân trường bên dưới, hơn nữa lại yên tĩnh và mát mẻ, Mai rất thích
nơi này. Nó đứng cạnh ban công mặc cho gió đa