Disneyland 1972 Love the old s
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323740

Bình chọn: 7.00/10/374 lượt.

ng sinh nhật con trai mình, lúc nào
cũng không có thời gian. Nhưng mà ông ấy có thời gian để đi chơi thể
thao, có thời gian tán gái, có thời gian lấy vợ và đi hưởng tuần trăng
mật. – Quân đột nhiên trở lên gay gắt, giọng nói run lên như những thổn
thức giấu sâu trong đáy lòng. Thằng nhãi này, có lẽ đã cô đơn đến mức
lãnh cảm.

Tôi im lặng không nói, chỉ nhẹ gục đầu lên vai Quân, mắt
nhắm hờ cho đầu óc đỡ choáng váng. Tôi muốn cho cậu ta gục đầu lên vai
mình, nhưng mà với chiều cao chênh lệch thế này sẽ rất khó ngồi. Vì vậy
tôi làm ngược lại, chủ yếu miễn cậu ta biết có tôi ở đây và từ giờ cậu
ta không còn cô đơn nữa là được

Sáng thứ hai đầu tuần, đám học sinh chúng tôi bắt đầu bằng giờ chào cờ sau
đó bước vào tiết học như mọi khi. Chỉ cho đến giờ ra chơi mọi thứ mới có chút thay đổi, tôi không ngồi trong lớp học bài mà bị gọi lên phòng
giám thị. Nguyên nhân là vì sau giờ chào cờ, phụ huynh của tôi đã không
đến gặp giáo viên chủ nhiệm và thầy hiệu trưởng, bản kiểm điểm của tôi
cũng không có chữ ký phụ huynh.

- Em còn muốn học ở đây không Minh An? – Thả bản kiểm điểm của tôi xuống bàn, thầy hiệu trưởng nghiêm giọng hỏi.

- Dạ còn. – Đương nhiên tôi muốn. Có ai lại muốn bị đuổi học bao giờ.

- Thế tại sao thái độ của em lại như vậy? Lời tôi nói em không tôn
trọng sao? – Hiệu trưởng thở dài, giọng nói như đè nén cơn giận.

- Em rất tôn trọng hiệu trưởng. – Ông ấy đứng đầu cả trường, tôi có thể giỡn mặt sao?

- Thế tại sao em lại nộp cho tôi một bản kiểm điểm không có chữ ký và
không mời phụ huynh đến gặp tôi? – Thầy hiệu trưởng hai tay khoanh trước ngực, gương mặt rất nghiêm trọng.

- Em không có mẹ, giấy chứng tử
của ba em đã nộp kèm với hồ sơ xin học, thấy muốn em gọi ai đến gặp
thầy? – Tôi lạnh lùng đối đáp lại. Hiện giờ dù có ông Hùng và bà Hạnh,
nhưng trên thực tế tôi vẫn là đứa mồ côi. Lấy đâu ra phụ huynh để mời?

Nghe tôi nói, thầy hiệu trưởng trở nên khó xử và có chút tội lỗi vì cảm thấy mình vừa chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác, gương mặt vì thế
cũng dịu đi nhiều: Thôi được rồi, em về lớp đi! Tôi sẽ kiểm tra lại hồ
sơ và học bạ của em. Nếu nói dối thì em lập tức bị đuổi học. – Tuy vậy
vẫn không quên răn đe.

Tôi đứng lên cúi đầu chào, sau đó dứt khoát
xoay người đi ra cửa. Cửa phòng giám thị vừa mở ra, tôi liền thấy Ngạo
Quân đang từ xa tiến lại. Bất giác cả mặt tôi nóng ran, lúng túng không
biết phải cư xử như thế nào.

Nguyên nhân của biểu hiện này là vì hôm qua khi tỉnh lại, tôi thấy cả hai đang dựa đầu vào nhau ngủ, tay đôi
bên còn đan rất chặt vào nhau. Tôi biết đối với tôi, Quân có một phức
cảm mà tôi không hiểu là tình cảm gia đình hay trai gái. Và tôi đối với
cậu ấy cũng có chút chú ý và thiện cảm. Nhưng chúng tôi hiện là người
một nhà. Nếu cứ tiếp xúc và gần gũi như thế không biết chuyện gì sẽ xảy
ra.

Chính vì vậy, tôi không đưa tay chào Ngạo Quân như cậu ấy đang
chào tôi, cúi đầu chạy một mạch về lớp. Có lẽ ở phía sau cậu ấy đang rất ngạc nhiên về thái độ này.

Bước qua cửa lớp, tôi bị gần như cả tập thể chặn lại, mặt ai cũng đầy vẻ bất ngờ nghi hoặc.

- Cậu sống cùng nhà với Ngạo Quân? – Nguyệt lúc nào cũng là đứa tài lanh nhất lớp.

- Phải. – Tôi nghĩ Diệu My đã nói với cả lớp.

- Là em gái không cùng huyết thống? – Giờ thì đến Ly. Cậu ta trừng mắt
nhìn tôi, giọng nói rất gay gắt. Tiện thể, tôi nhìn qua Ly một cái. À!
Đã cắt thành tóc tém rồi. Có lẽ tóc bị cháy khá nặng.

- Phải. – Tôi lại nhàn nhạt khẳng định.

- Cậu đừng có mà nghĩ mình là người một nhà với Quân.

- Cũng đừng có mà suốt ngày đeo bám chạy theo cậu ấy.

- Ngạo Quân là của bọn tôi.

- Cùng một nhà thể nào cũng dở trò.

- Có khi lại cởi đồ để mê hoặc.

Ôi! Tôi nghe đầy một tai những lời của tập thể con gái lớp này, hiện giờ còn bị vướng ở cửa lớp chưa thể về chỗ.

- Câm miệng! - Ồn quá, tôi buộc phải lớn giọng quát.

Cả đám im thật.

- Thế giới trong mắt một người chính là con người của người đó. Các cậu đừng có tưởng ai cũng giống mình. Biến đi cho tôi về chỗ! – Đúng là
nghe dễ cáu. Tôi cũng không ngại lấy miệng lưỡi ra xoáy lại.

- Cậu nói ai đấy hả? – Nguyệt quát lên.

- Cậu làm gì mà xoắn lên thế? Tôi đâu có chỉ đích danh ai. Duỗi thẳng
ra tôi xem nào! – Vòng hai tay trước ngực, tôi tặng cho Mai một nụ cười
khiêu khích.

Theo dự đoán của tôi thì rất có thể lại có đánh nhau. Nhưng không! Ngạo Quân đã xuất hiện rất đúng lúc.

- Mọi người đang làm gì đây? – Xỏ hai tay túi quần, cậu ấy đưa ánh mắt lạnh lẽo lướt qua hết bằng đấy người, giọng nói rất xa cách cùng khó
chịu.

Lập tức cả đám giải tán.

Trước khi về chỗ, tôi cảm kích
quay qua định cười với cậu ấy, nhưng Quân không nhìn tôi, lạnh nhạt đi
lướt qua rồi về chỗ mình, thái độ như không nhìn thấy tôi.

Tự nhiên tôi như người bước hụt chân, một chút bàng hoàng và ngây ngốc, lặng lẽ đi về chỗ mình trong