
r/>-Zạ ( nó đứng phắc dậy )
-Cậu vào đây ( cô y tá kêu hắn vào )
-Vâng ! ( lo lắng )
-Chúc mừng cậu , cô ấy đã có thai , đã đc 3 tuần rồi ! ( bác sĩ cười chúc mừng )
-Zạ zạ , có thai thật ư! ( hắn đứng ngơ ra đó )
-Ừh ! Vậy nhé , 2 tháng đến khám thai 1 lần ! ( bác sĩ nói xong thì bỏ đi )
Để lại hắn vs nó ngơ ngác nhìn nhau , hắn đỡ nó dậy khỏi giường rồi cả 2 cùng về nhà , về tới nhà nó chạy ngay lên phòng , đóng sầm cửa lại k cho hắn vào , hắn đứng ngoài cứ gọi mãi :
-E àh mở cửa cho a đi , mở cửa cho a đi !
-Tsao tsao lại thế chứ , tất cả là tại a ( nó bật khóc )
-A , a k cố ý mà ( hắn nói trong hối lỗi )
-K cố ý ư , thế chẳng lẽ là do e , giờ bít nói sao vs má bít đi học sao đây , bít sống sao đây??? ( nó khóc nức nở )
-E mở cửa ra đi đc k? có gì từ từ nói mà ! Rồi sẽ tìm ra cách giải quyết !
Nó mở cửa ra thì hắn chạy ngay lại ôm chầm lấy nó , nước mắt cũng bắt đầu rơi , vì hắn thấy có lỗi , tSao vì hắn mà nó lúc nào cũng phải rơi nước mắt ! làm tim hắn cũng nhói đau .
-E đừng vậy , a sẽ gọi cho ba và má và nói hết mọi chuyện ( hắn an ủi nó )
-Gọi cho thì sao chứ??? Giải quyết đc gì đâu?? ( nó vẫn khóc , nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn )
-Rồi chúng ta sẽ lấy nhau , đc chứ ??
-Hay , hay e bỏ nó đi ( đôi mắt lóe lên sự mệt mỏi tuột cùng )
-E điên sao??? là con chúng mình mà , là con e đó sao e dám làm vậy ( hắn bắt đầu bực mình )
-Thế a bảo e bít lsao đây , e còn quá trẻ để làm mẹ , để nuôi con ( nó nấc lên trong ngẹn ngào )
-Có a ở đây , e đừng lo quá , hãy ngủ 1 giấc đi !
Hắn bế nó lên giường đặt nó xuống kéo chăn đắp cho nó rồi ngồi xuống bên cạnh , nhẹ xoa đầu nó :
-Hãy ngủ đi , đừng lo đã có a ở đây ( hắn cười nhạt )
-A hứa đừng bỏ mặc e nhé , e sợ lắm ( nó nắm chặt lấy tay hắn )
-Đc rồi mà ( hắn vỗ nhẽ vào tay nó ) a sẽ k đi đâu cả , sẽ ở đây vs e ! ( hôn nhé lên trán nó )
Rồi vài phút sau nó ngủ thiếp đi trong mệt mỏi nước mắt đau buồn !
-E dậy rồi sao , ngủ chút nữa đi , a đi mua đồ cho e ăn !
Hắn đứng dậy thì nó kéo tay hắn lại , đưa tay chạm vào má hắn :
-E kSao , chắc a mệt lắm , a ngủ 1 chút đi , để e xuống nhà ăn tạm cái gì đó cũng đc !
Hắn thức trắng cả đêm cũng mệt lắm nên đành nghe lời nó nằm xuống ngủ 1 lát . 5 tiếng sau hắn tỉnh dậy , tỉnh dậy hắn chạy ngay đi tìm nó , k hiểu sao hắn cứ thấy lo lo ruột gan như lửa đốt , dưới lầu , trên sân thượng sau vườn , tìm mãi mà chẳng thấy nó , hắn chợt nghĩ rồi phi thẳng lên xe :
-A chạy thật nhanh vào , tới bệnh viện " Sản " , nhanh lên ( hắn dục a lái xe )
-Vâng thư thiếu gia !
A lái xe cố đi nhanh nhưng bây giờ đang là tầm tắc đường vì bọn trẻ đi học về ! Ngồi trên xe hắn ruột gan như sắp cháy thành than , mãi mà k đi đc vì tắc đường ở ngã tư hắn liền xuống xe chạy bộ đi , giữa cái nắng 12h trưa hắn chạy , chạy thật nhanh.
Tại bệnh viện :
Nó đang ngồi ngoài ghế đợi đến lượt mình , đôi bàn tay nhỏ bé run lên vì sợ , 2 bàn tay nắm chặt lấy nhau , đôi chân nhỏ bé run rẩy , khuôn mặt xinh đẹp giờ cũng tái nhợt đi ! Đôi mắt bồ câu rưng rức !
-Tường Vy ( cô y tá kêu nó )
-Zaaa. ! cháu đây ạ ( nó trả lời lắp bắp )
-Cô vào đi ( cô y tá vẫy tay )
-Chào bác sĩ ( nó chào bà bác sĩ hôm qa )
-Chào cô , cô có điều gì thắc mắc ư??? ( bác sĩ tò mò )
-Zạ cháu cháu muốn bỏ cái thai ( những giọt nước mắt nhỏ bé chảy dài trên khuôn mặt nó )
-Tsao chứ??? Tôi rất tò mò và tôi thấy chồng cô cũng tốt vs cô đây , mà tôi bít cậu đó là con zai của ông Nguyễn chủ tập đoàn may mặc lớn nhất tP , điều kiện tốt như vậy mà tSao cô muốn bỏ cái thai???
-Cháu cháu , a ấy k phải chồng cháu ( nó cuối gầm mặt xuống )
-Vậy vậy là việc ngoài ý muốn hả?? ( vừa nói bác sĩ vừa đưa cho nó khăn giấy )
-Vâng ( nước mắt chảy dài , càng ngày càng nhiều )
-Nhưng tôi muốn khuyên cô hãy suy nghĩ lại , kể cả chuyện ngoài ý muốn nhưng đó cũng là 1 sinh mạng! Và tôi nghĩ nhà cậu ta thừa sức có thể chịu trách nhiệm mà ( bà bác sĩ khuyên nó hết lời )
-Cháu bít nhưng ... ( nó bắt đầu khóc nức nở )
Phía hắn thì , hắn đang chạy hết tóc độ , mồ hôi đầu đìa , hai chân mỏi rã rời , cuối cùng cũng tới cổng viện , hắn ngồi bệt xuống thở hổn hển , như kiểu vừa chạy đua ma la tông !
-Nhưng sao , có chuyện gì cô cứ nói đừng ngại , tôi có thể giúp cô giải quyết , và k có chuyện gì là k giải quyết đc cả ( bác sĩ an ủi nó , và mong muốn bít sự thật )
-Cháu , cháu k thể làm mẹ đc ! ( nó lắp bắp )
-Tsao??? k có người con gái nào k thể làm mẹ đc cả !
-Nhưng cháu bị ung thư sắp chết ( nó ôm lấy mặt khóc nức nở )
Bác sĩ chạy lại ôm lấy nó :
-Vậy tôi hiểu rồi , cô đừng buồn , cái gì đến cũng phải đến , nếu k muốn giữ thì bỏ cũng đc mà !