XtGem Forum catalog
Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327263

Bình chọn: 7.00/10/726 lượt.

n thấy cái điệu đó. Tên nó là “điệu nhảy ngựa” tớ nghe chắc khó lắm.”

“Úi xời không khó đâu Ly ạ, chỉ cần như thế này này (nhảy luôn Gangnam Style). Ộp ộp ộp ộp pa Bảo Nam xì tai!”

Hương Ly bật cười ha hả, chưa bao giờ cô thấy điệu nhảy nào ngộ nghĩnh thế. Thảo nào mà già trẻ lớn bé toàn mê cái Gangnam Style này cả. Ủa nhưng mà Bảo Nam vừa hát cái gì ấy nhỉ? Không phải là Gangnam mà hình như là “Bảo Nam xì tai”. Cô bé lại cười to.

“Chưa bao giờ tớ cười vui thế cả! Chú ấy vui là đúng rồi, thế sau đó cậu nhận được tiền chứ?”

“Có chứ, chú ấy cho tớ cả một khoản tiền to luôn, tất nhiên nhà tớ không dám nhận nhiều. Chú ấy còn định cho riêng tớ tiền nhưng tớ không nhận, tớ bảo tớ chỉ cần tiền trang trải cuộc sống cho gia đình tớ thôi. Thế là chú ấy tặng tớ viên bi này. Tớ nhận luôn. Chú ấy bảo: “Viên bi này là bảo bối của cháu, nó sẽ giúp cháu có được ước mơ của mình, soi sáng cho cuộc đời cháu.” Và quả thật nhờ nó mà tớ có được ước mơ đấy. Tớ ước gì sau này tớ sẽ làm một diễn viên hài kiêm nhảy nhót, nghĩ đến mà tuyệt!” – Bảo Nam cười sảng khoái.

Hương Ly nghe vậy rất thích thú. Cậu bé Bảo Nam này thật là tốt bụng, lại còn lạc quan yêu đời như vậy dù hoàn cảnh có ra sao.

“Tớ cũng muốn có ước mơ, cho tớ mượn viên bi được không?”

“Được chứ!” – Bảo Nam đưa ngay viên bi cho Hương Ly.

Cô bé cầm viên bi. Tuy nó màu đỏ nhưng nó vẫn trong veo và có thể soi mặt vào đó.

Cô bé nhìn thấy con mắt của mình sáng long lanh chiếu qua viên bi…

Tự dưng cô sững lại, nhìn mãi chính mắt của mình.

Bảo Nam thấy vậy cũng bắt đầu để ý.

“Này sao cậu không buộc tóc lên, che hết mắt rồi đấy!”

“Không, tớ xõa thế có ý cả!”

“Ý?”

“Mắt phải của tớ không nhìn được…” – Cô bé cất giọng rất nhỏ.

“Trời!” – Bảo Nam ngạc nhiên – “Không nhìn được á!!!???”

“Cậu không thể nói nhỏ à?”

“Ơ tớ xin lỗi. Tớ trông cậu rất xinh, không ngờ cậu lại…”

“Tớ nghe câu đó nhiều rồi!”

“Thôi đừng buồn nữa, ai cũng có khuyết điểm mà. Như tớ đây cũng béo ú béo ụ, mọi người bảo nhà tớ nghèo mà tớ ăn lắm, nhưng mà tớ bị béo phì từ nhỏ đấy. Nhưng tớ không buồn đâu, tớ thấy béo rất đáng yêu mà!”

“Ôi cậu lúc nào cũng vui vẻ được.”

“Tất nhiên rồi, vì thế cậu lúc nào cũng phải vui vẻ nhé. Màu đỏ tượng trưng cho sự vui vẻ mà! À tớ nghĩ ra rồi, hay sau này cậu làm bác sĩ đi?”

“Bác sĩ?”

“Làm bác sĩ để chữa mắt, thế là cậu có được đôi mắt sáng, rồi chữa cho tất cả những người bị bệnh mắt như cậu nữa! Ui ui chữa béo phì cho tớ nữa, hehe!!!”

“Cậu thật là…” – Hương Ly cười, đánh yêu Bảo Nam một cái.

Năm nay cô lại có một người bạn.

Bạn ấy không phải hoàng tử đẹp trai, học giỏi, hát hay,…

Mà bạn ấy mang đến niềm vui cho cô.

“Giới thiệu với mọi người, đây là Bảo Nam. Bạn ấy là bạn mới của lớp mình, tớ vừa mới quen, hay cho bạn ấy gia nhập nhóm ta nhá?”

Hương Anh thấy cậu bé đeo kính cận giống mình thì hưởng ứng liền:

“OK chào mừng cậu!”

Tú Phong thì xì một cái:

“Cậu biết đá bóng không đó?”

“Cậu có thể nghiên cứu các vì sao không?” – Thiên Duy dò xét.

“Cậu biết hát không?” – Tùng Lâm cười tủm tỉm.

“Học hành cậu có giỏi không? Trông cái mặt thế kia chắc không đâu nhỉ?” – Hoàng Vũ vẫn cái giọng lạnh tanh đó.

Bảo Nam thì cứ cười toe cười toét:

“Tớ trả lời từng câu vậy. Đá bóng thì tớ đá nhiều rồi, khoa học cũng là môn tớ yêu thích, tớ vừa thích nhảy vừa thích hát và học tập thì bảng điểm đây.”

Bảo Nam giơ cái bảng điểm lớp 4 ra. Toàn 9, 10, dù là không 10 tất như Hoàng Vũ nhưng cũng để cậu hài lòng.

“Bạn ấy cũng có tài riêng mà, lại còn có một viên bi làm bảo bối đấy.” – Hương Ly bô lô ba loa luôn.

Đúng là con gái, chẳng biết giữ miệng gì cả.

Bảo Nam đành phải lôi vật thiêng ra. Viên bi tuyệt đẹp làm cho cả nhóm thích thú vô cùng, thốt lên vì quá đẹp. Bỗng Tú Phong giật phắt lấy viên bi:

“Ê cậu làm gì thế? Trả tớ đây!”

“Tớ muốn chơi thử!”

“Bi này không dùng để chơi đâu.”

“Không dùng để chơi thì làm cảnh chắc. Tớ thử phát thôi.”

Tú Phong lúc nào cũng nghịch ngợm vậy. Cậu liền ngồi xuống lăn viên bi. Viên bi lăn lăn, màu đỏ của nó lấp lánh lại càng thêm đẹp. Nhóm bạn trầm trồ, vui sướng ùa vào mà đòi chơi bi. Mới đầu năm đã vui vậy rồi. Đến Hương Anh là con gái mà cũng “cá tính” thật. Chỉ có Hương Ly chịu chết, cô bé có biết chơi bi đâu, lũ kia ra rìa cô nhanh thế?

Bỗng dưng cô cảm thấy hoa mắt, con mắt bên phải bỗng đau dữ dội. Mọi thứ cứ mờ mờ đi…

“Tớ thắng! Đến lượt tớ!”

“Nào lăn đi, lăn đi!”

“Hương Ly vào đây chơi cùng đi.” – Hương Anh vừa chơi vừa gọi. – “Hương Ly sao không trả lời vậy?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

Hương Anh giật mình quay lại. Cô hét lên một tiếng khi thấy cảnh tượng trước mắt:

“HƯƠNG LY!!!!!”