Hạt Mưa Ngày Ấy

Hạt Mưa Ngày Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328311

Bình chọn: 7.00/10/831 lượt.

cậu muốn biết tên thật của tôi à, tên của tôi là Kiều Diễm, và nghệ danh của tôi là K.D, cậu muốn gọi thế nào cũng được!” – Cô nữ sinh thấy được hỏi thì lại càng lên giọng.

“Kiều Diễm cái gì mà Kiều Diễm, cái tên Nguyễn Thị Diễm nó khó nói đến mức ấy à? Có mà Kiêu Diễm thì có, Kiều Kiều cái liều tiều phiều.” – Một giọng nói lạnh tanh cũng chẳng kém Hương Ly vang lên từ cửa.

Kiều Diễm đỏ bừng mặt, cô tức giận quay ra cửa thì thấy Hoàng Vũ đi vào trong lớp. Nếu như là người khác chắc cô đã cho ăn một phát vả nhưng mà riêng ác quỷ của trường thì cô ho he không dám nói gì. Hoàng Vũ tiến lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh:

“Này, sao bảo ai cũng phải sợ cậu kia mà, tôi nói thế không phản đối gì à? Vậy gọi cậu là Kiêu Diễm nhá? Hay gọi là Nguyễn Thị Diễm?”

“Ơ…ơ Kiêu…Kiêu Diễm đi…” – Kiều Diễm (vì tác giả không muốn đổi “Kiều” với “Kiêu” nữa nên cứ gọi là Kiều Diễm cho nhanh) giận run người nhưng vẫn phải đồng ý, còn hơn bị gọi cái tên đơn giản kia.

Hoàng Vũ cười một tiếng đáng sợ:

“Hahaha vậy thì nhớ nhé, từ nay đừng gọi là Diễm nữa luôn, gọi là Kiêu Ngạo tôi nghĩ còn hay hơn nhiều! Liệu mà đối xử tốt với Hương Ly đấy!” – Rồi cậu chạy đến chỗ mình chơi với lũ con gái đang cứ bâu vào cậu.

Kiều Diễm nhìn cảnh đó quay sang Hương Ly gầm gừ:

“Này cậu không tức giận à?”

“Tức giận gì? Người tức giận phải là cậu chứ?”

“Cậu ta là bạn trai cậu mà thản nhiên chơi với một lũ con gái khác kìa!”

“Ai nói cậu ta là bạn trai tôi? Vả lại cậu ta nổi tiếng lắm bồ, tôi chẳng quan tâm.”

“Ai da, cậu ta mà không phải bạn trai cậu á? Vậy tại sao tôi thấy hai người cứ hôn nhau hoài vậy?”

“Đi mà hỏi cậu ta! Mà cậu thích làm bạn gái cậu ta thì tôi nhường cậu luôn, không thèm!” – Giọng Hương Ly tức tối.

“Ấy được rồi, làm gì mà nóng! Tôi không thèm làm bạn gái cậu ta đâu.”

“Sao? Cậu ta đẹp trai vậy, cưa gái nhiều thế mà không thích à?”

“Tôi rất ghét những ai bắt cá nghìn tay như cậu ta! Tôi chỉ thích…”

“Thích ai?”

Đột nhiên Kiều Diễm nhìn về phía sau chỗ BOD và nói:

“Tôi chỉ thích những ai kiêu kỳ, không thích con gái. Như thế càng làm tôi theo đuổi hơn.”

Hương Ly nhìn theo, rốt cuộc cô ta đang nhìn ai vậy nhỉ? Nhưng ngay lập tức cô đã đoán được.

“Thiên Duy phải không?”

Mặt Kiều Diễm bỗng đỏ bừng lên, cô ta gắt:

“Nói bé thôi chứ, mà ai bảo cậu vậy? Tôi không có thích cậu ta đâu!”

“Cậu càng chối càng lộ ra đấy!”

“Còn lâu đi! Cậu dựa vào cái gì mà nói tôi thích cậu ta?”

“Vì cậu nói cậu thích người kiêu kỳ, không thích con gái. Hoàng Vũ thì loại luôn, Bảo Nam, Tùng Lâm đều là những người thân thiện với mọi người, vậy không phải Thiên Duy thì còn ai nữa.”

“Thì biết đâu là người khác! Mà ai bảo cậu chỉ có Thiên Duy kiêu kỳ, còn Tú Phong cũng chả kém cạnh đâu. Tú Phong kỵ con gái luôn đấy!”

“Không phải đâu…” – Hương Ly thở dài, Tú Phong không phải là con người lạnh lùng “dị ứng” con gái nữa rồi…

“Bố mẹ em rất thích anh Tú Phong đấy!”

“Thích gì chứ?”

“Anh đã cứu em, lại còn nghỉ học để vào chăm sóc em nữa. Hiếm có người nào mà tốt như anh.”

“Không sao đâu, dẫu sao thì anh cũng đã cứu em thì cứ chăm sóc em cho chót, em có vẻ bệnh nặng lắm.” – Tú Phong vừa nói vừa vắt khăn mặt cho Ngọc Thuỷ. Nếu như cô bé cũng là thành viên trong lớp của cậu chắc sẽ ngất xỉu vì không tin vào mắt mình mất.

“Nhưng anh nghỉ học vậy thì em áy náy lắm…”

“Chẳng sao, anh ghét học lắm!”

“Sao lại ghét? Học là một niềm vui mà anh!”

“Nhưng anh…học không giỏi như người khác…” – Tú Phong ngập ngừng.

Ngọc Thuỷ đơ ra nhìn cậu rồi bỗng cười:

“Anh à, không giỏi thì phải làm cho mình giỏi chứ! Em rất thích học chỉ vì em muốn thi đua cùng các bạn khác.”

“Ừ công nhận, em ốm thế mà còn ngồi làm được mấy bài tập Văn dài dằng dặc kia, anh là anh nản luôn đó.”

“Thực ra em cũng kém Văn lắm, dù là con gái nhưng em lại thích mấy môn Toán Lý Hoá hơn.” – Ngọc Thuỷ cười rồi nhìn vào quyển vở của mình – “Ôi bài này khó thế?”

“Bài nào?”

“Đây nè, anh học lớp 10 chắc còn nhớ Văn 9 chứ?”

“Chắc là nhớ!” – Tú Phong khá tự tin rồi cầm quyển vở lên.

Nhưng cái đề bài làm cậu toát mồ hôi:

“Tại sao ông hoạ sĩ trong truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long lại có suy nghĩ “người con trai ấy đáng yêu thật nhưng làm cho ông nhọc quá?””.

Ngọc Thuỷ nhìn Tú Phong đang lơ ngơ trước cái đề bài thì cười xoa dịu:

“Bài này khó đúng không anh?”

“Ừ…Năm ngoái học anh chẳng hiểu gì về Lặng lẽ Sa Pa hết.”

“Truyện ngắn này rất hay nhưng em vẫn khó hiểu quá, không sao đâu em sẽ hỏi người khác.”

“Em hỏi ai chứ? Nghe bảo mai em phải nộp bài rồi mà.”

“Ừ nhỉ, thế thì…Thôi không cần đâu, em thiếu một bài không sao đâu, mất một điểm thôi mà.” – Ngọc Thuỷ nở nụ cười dịu dàn


Insane