
thật sự nó đã rất buồn, suốt một năm trời nó luôn nghĩ về cậu ấy; khi Huyên cầm tay nó trong phòng nhạc cụ trái tim nó khẽ run lên từng nhịp như có một luồng điện chạy qua và khi Huyên ngã từ trên cao xuống để bảo vệ đứa bé, giây phút đó nó đau đớn tưởng như sẽ mất cậu ấy vĩnh viễn. Nhưng... vẫn còn một điều gì đó khiến nó phân vân?
- Tớ... Cậu có thể cho tớ thời gian suy nghĩ được không?
Sự căng thẳng khi chờ đợi câu trả lời hiện rõ trên nét mặt Huyên, nó biết lời đáp trả của nó không như mong muốn nhưng hàng lông mày đang nhíu lại của cậu khẽ giãn ra, Huyên khẽ mỉm cười:
- Được, tớ sẽ chờ!
***
- Đang nghĩ gì mà thần mặt ra vậy?
Nó bất giác giật mình trước giọng nói của một người, điều đó không ngăn được vẻ nhăn nhó trên mặt nó.
- Lão Trư, anh vào phòng thì phải gõ cửa chứ?
- Ta gõ rụng cả tay mà tại nhà ngươi không nghe đấy chứ.
Anh nó đặt đĩa trái cây trên bàn và ngồi xuống bên cạnh nó.
- Nào, có chuyện gì mà trầm ngâm vậy? Nói anh nghe?
- Không có đâu, anh đừng suy bụng ta ra bụng người. – Nó vội vàng chối đây đẩy.
- Cái tật nói dối vẫn không chừa, cô tưởng có thể qua mắt được tôi sao? – Anh nó bĩu môi và véo má nó một cái khiến nó la oai oái.
- Được rồi, anh đừng hành hạ em nữa! Anh, khi trong lòng cảm thấy phân vân không biết làm thế nào thì anh sẽ làm gì?
- Ngủ.
- Anh đừng đùa nữa, em nói thật đấy!
- Nhóc con, lắng nghe đi! Em thấy trái tim mình nói gì? Quyết định thế nào là ở em, nhưng hãy nhớ có những thứ khi mất đi rồi thì không lấy lại được đâu. Có nhiều ngã rẽ để em lựa chọn, nhưng em sẽ không biết được con đường nào dẫn tới thiên đường nếu không thử bước vào đó. Thôi, ngủ đi, anh ra đây!
Anh nó xoa đầu nó rồi đứng dậy tiến ra cửa. Sau một phút suy nghĩ, nó đã biết mình phải làm gì.
- Anh, cảm ơn anh!
Zen vội tìm chiếc điện thoại di động và soạn tin nhắn rồi gửi đến cho một người với nội dung: “Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho riêng mình và cho cả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra câu trả lời: Trái tim tớ cần một tia nắng”.
***
Kể từ giây phút đó, nó và Huyên đã trở thành một cặp, những khi rảnh rỗi Huyên đưa nó đi dạo phố, chúng nó cùng nắm tay nhau đi trên những con đường dài dằng dặc dưới tiết trời của Sài Gòn, cùng nhau chạy trốn những cơn mưa mùa hè bất chợt, cùng nhau ngắm mưa trên ban công nhà nó, cùng nhau hát vang những bài ca ngộ nghĩnh dưới bầu trời đầy sao, cùng ngủ quên tựa đầu vào nhau trên xe bus... Bọn bạn nó thời gian đầu biết chuyện còn hay trêu, nhưng lâu dần cũng quen và không quên chúc mừng bọn nó. Zen thích ngắm nhìn Huyên mỗi khi đang đọc sách, mỗi lần như thế nó có thể quan sát kĩ khuôn mặt cậu và đôi mắt màu cà phê đen láy ấy. Thứ cà phê đen đậm đặc, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, quyến rũ kích thích khứu giác và vị giác để rồi khi đưa vào miệng, đắng, rất đắng, đắng đến tận tim, nhưng khi dần trôi xuống cổ họng thì chỉ còn là những dư vị ngọt ngào, lắng lại rất lâu rất lâu... Nó thích đôi mắt đó, vì bất cứ ai nhìn vào một lần thì mãi mãi không thể nào quên.
Có lần, khi đang đi dạo phố cùng Huyên thì một bàn tay nắm lấy tay nó kéo giật lại, nó hoảng hốt suýt bật lên thành tiếng thì nhận ra người đang cầm tay nó là một bà lão. Trông cách ăn mặc như một bà thầy bói, với đủ thứ phụ kiện quái dị trên người, sau một lúc quan sát chỉ tay của nó, bà ngước nhìn nó chăm chú và nói: “Cháu gái, cháu sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn, gian khổ cho đến ngày cháu tìm được tình yêu đích thực của đời mình…” Zen kinh hãi rút tay lại, nó chẳng hiểu gì, chỉ thấy sợ ánh mắt lạnh lẽo của bà ta. Nó kéo người bên cạnh đến trước mặt bà và chỉ vào cậu, tỏ ra bức xúc:
- Bà đừng nói bậy, đây là bạn trai của cháu, bây giờ và sẽ mãi mãi như thế!
Bà lão lắc đầu, rồi quay đi, miệng lại lẩm bẩm điều gì đó nó không nghe rõ.
- Mấy bà thầy bói này thật là, kiếm tiền thì cũng không nên đoán bừa như vậy chứ!
Nó nhìn sang Huyên, nét mặt cậu thoáng vẻ trầm tư, hướng ánh nhìn theo bóng dáng bà lão, cậu hỏi nó:
- Nếu một ngày tớ không thể ở bên cạnh cậu được nữa, cậu sẽ không khóc chứ?
- Sao cậu lại nói thế? Cậu đang lo lắng về những điều bà ấy nói đấy à? Đừng mê tín thế chứ! – Zen cười cười để che giấu sự bất an trong lòng.
- Không có gì! Tớ chỉ buột miệng hỏi vậy thôi mà!
Zen thở phào nhẹ nhõm, nó đưa tay véo lấy má Huyên, và giả vờ hung dữ:
- Không được nói thế nữa nghe không! Cậu nhất định không được bỏ rơi tớ! Hứa nhé!
- Tớ hứa. Nhất định là như thế!
...
Zen những tưởng nó sẽ sống mãi trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó cho đến một ngày...
- Cô nói sao? Ghost muốn thách đấu với Light ư? – Tâm trạng của nó vẫn còn chưa hết sửng sốt vì những gì Lưu Ly vừa nói ra.
- Đúng vậy, nếu bên nào thắng thì sẽ được toàn quyền sử dụng sân bó