Duck hunt
Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323125

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

Hinh kêu lớn tán thưởng không ngừng.

– Ừ, rất là đẹp. Nhưng vẫn không đẹp bằng bi của mình – Heo Mập nhìn số bi với ánh mắt cực kì hứng thú, thế nhưng vẫn khăng khăng là bi của mình đẹp hơn.

Viễn Hinh cực kì tức giận, cậu nhóc đã vất vả cầm nguyên cả hộp bi mà mình có. Hộp bi nặng trình trịch, nhiều như thế, vậy mà nhỏ Heo Mập này vẫn khăng khăng cho rằng bi của nhỏ là đẹp nhất. Sự tức giận không muốn là kẻ thua cuộc khiến Viễn Hinh dõng dạc hô:

– Ai nghỉ chơi với nhỏ heo mập, mình sẽ tặng người đó một viên bi.

Chỉ sau lời tuyên bố vài phút, Viễn Hinh cười đắc ý vô cùng bởi vì hầu như các bạn trong lớp đều bị cậu nhóc mua chuộc bằng những viên bi đầy màu sắc này. Không phải trong lớp có mình Viễn Hinh có bi, mà tâm lý trẻ con vốn thích vật của người khác, luôn cho rằng đồ chơi của người khác đẹp hơn của mình.

– Hai đứa mình chơi chung nha – Viễn Hinh ngồi một góc nghe Heo Mập nói với một cô bạn cùng lớp .

– Mình không chơi với bạn đâu – Cô bạn kia trả lời rồi đi đến chỗ Viễn Hinh xóe tay ra bảo – Mình nghỉ chơi với bạn ấy rồi. Cho mình bi đi.

Viễn Hinh liền vui vẻ mở nắp hộp của mình ra,

– Tụi mình không chơi với bạn đâu. Ai bảo bạn mập làm chi – Tất cả các bạn đều nói rồi trêu ghẹo Heo Mập khiến cô bé mếu máo – Lêu lêu…

Vẻ mặt Heo Mập lúc đó, Viễn Hinh chẳng thể nào quên được. Nhỏ khóc nức nở , khiến gương mặt vốn hồng hào da thịt càng hồng hơn trông rất tội nghiệp. Viễn Hinh ban đầu có chút đắc ý, nhưng rồi cũng thấy tội.

– Ai làm cho bạn khóc – Cô giáo nghe tiếng khó thì bèn đến vỗ về Heo Mập rồi nhìn mấy đứa học trò hỏi.

Thấy cô giáo nổi giận, các bạn đều sợ hãi, đồng loạt chỉ tay về hướng Viễn Hinh khiến cậu nhóc vô cùng lúng túng.

– Viễn Hinh, tại sao con lại chọc bạn khóc vậy hả.

Viễn Hinh cảm thấy cực kỳ oan uổng, cậu nhóc không hề chọc gì đến Heo Mập nha. Nhưng nói thế nào thì nguyên nhân cũng là do mình, Viễn Hinh đâu ngu ngốc mà nói rõ nguyên nhân mình đã mua chuộc các bạn bằng những viên bi để nghỉ chơi với Heo Mập. Nhưng mà nếu thừa nhận thì chẳng khác nào khẳng định.

– Con đâu có chọc bạn đâu cô. Là bạn tự khóc thôi. Không tin, cô cứ hỏi bạn ấy đi ạ.

Cô giáo bèn ngồi xuống, vỗ về Heo Mập:

– Con đừng khóc nữa, nói cô nghe, vì sao con khóc, bạn nào chọc con à.

– Các bạn không chơi với con – Viễn Hinh thấy heo mập nấc nghẹn vừa khóc vừa nói thì hơi sợ hãi.

Cô giáo nghe xong thì kinh ngạc quay người lại nhìn mấy đứa trẻ :

– Tại sao các con không chơi với bạn.

Viễn Hinh nghe cô hỏi, bước chân lùi về sau mấy bước. Trốn ngay lập tức.

Tại nhà, Viễn Hinh ngồi đối mặt với mẹ Hiểu Đồng trên sofa. Mặt mẻ Hiểu Đồng cực kỳ đen , ánh mắt vốn dĩ rất đẹp, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy thích, vậy mà giờ lại khiến Viễn Hinh lạnh như băng. Cậu nhóc lí nhí gọi:

– Mẹ…

Hiểu Đồng không đáp.

– Mẹ ơi…

Hiểu Đồng vẫn im lặng.

– Con sai rồi.

Hiểu Đồng lúc này mới lên tiếng nói:

– Đã biết mình sai rồi sao? Nói xem, con sai ở chỗ nào.

Viễn Hinh mím môi không hé nửa lời. Hiểu Đồng nhìn con trai như thế bèn nói:

– Con đừng mong ba về cứu con.

Hiểu Đồng vừa nói xong thì cánh cửa mở ra, Vĩnh Phong lịch lãm bước vào như một cơn gió thổi khiến người ta ngây ngất. Vĩnh Phong vừa đi vừa tháo ca vạt mĩm cười đến ôm lấy vợ, giả vờ lớn tiếng mắng:

– Viễn Hinh, con làm sai rồi. Mau xin lỗi mẹ đi.

– Con xin lỗi mẹ – Viễn Hinh thấy cứu nhân về, lập tức vui như mở cờ, reo rít lên tiếng.

– Nhanh lên đi tắm rửa, hôm nay bà nội kêu ba dẫn cả nhà đến nàh nội ăn cơm.

– Con đi liền – Viễn Hinh liền vụt chạy lên lầu.

Hiểu Đồng tức giận nhìn theo Viễn Hinh nói:

– Mẹ đã bảo, nếu con hư mẹ sẽ phạt không cho con ăn cơm mà.

– Mẹ à, mẹ nhớ lộn rồi, mẹ bảo là nếu con kén ăn sẽ bị phạt mà – Viễn Hinh bình thản đứng lại trả lời Hiểu Đồng – Nhưng mà con cũng nói, mẹ muốn phạt thì phạt ba trước, ba kén ăn còn hơn con mà. Lớn phải làm gương cho nhỏ chứ. Mẹ hãy phạt ba đi rồi hãy phạt con.

Nói xong cậu nhóc biến thật lẹ trước khi mẹ nổi giông tố, mọi việc cứ giao cho ba dập bão là xong.

Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng không cho cô rời đi, Hiểu Đồng tức đến nổi tím cả mặt, cô mắng Vĩnh Phong:

– Anh xem, Viễn Hinh bị anh chìu riết thành hư rồi.

– Con mình chỉ là tinh nghịch chút thôi, đứa trẻ nào mà chả như thế chứ? Lúc nhỏ anh còn ngổ ngược gấp mấy lần Viễn Hinh, nhưng giờ thì sao, chẳng phải anh là người đàn ông gương mẫu của mọi thời đại hay sao?

Hiểu Đồng bật cười lườm anh một cái rồi nói:

– Anh không cho em dạy con. Sau này đừng có mà nói con hư tại mẹ đó.

– Bà xã à, anh là sợ em sau khi phạt con thì lại đau lòng thôi , đứa con đi liền khúc ruột mà. Muốn phạt thì cứ phạt anh đi, anh tình nguyện cho em phạt nè.

Vĩnh Phong đưa môi về phái Hiểu Đồ