
đây, khi ngồi trong xe, anh luôn bảo Giản Đơn chạy thật nhanh, còn mình thì liên tục nghe và gọi điện thoại.
- Nơi này sau này sẽ trở thành khu vực hiện đại và đẹp đẽ nhất của Tân Giang. - Anh bảo Giản Đơn.
Giản Đơn đăm chiêu nhìn về phía trước, tâm trạng nặng nề. Là thư ký riêng của Khang Kiếm, anh biết hiện giờ sếp Khang sắp rơi vào trận sống mái.
Chạy một vòng, chiếc xe lại quay về sân Thành ủy.
- Sếp Khang, Thành ủy họp khẩn cấp ở phòng họp tầng 10. - Tiểu Ngô chạy tới nói.
- Họp với bên nào thế? - Giản Đơn hỏi.
- Em đã nghe ngóng từ bên thư ký của phòng tổ chức, họ nói người dự là lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh. - Tiểu Ngô dè dặt nhìn Khang Kiếm.
Trái tim treo lơ lửng quá lâu của Khang Kiếm rớt “bịch”một cái, bình ổn hạ cánh. Anh cầm bút và sổ ghi chép, rảo bước đi về phía phòng họp.
Nếu anh đoán không nhầm, hôm nay tổ chuyên án sẽ họp để nói rõ với Thành ủy Tân Giang, cũng có nghĩa là công việc của tổ chuyên án đã hoàn toàn kết thúc, hôm nay sẽ công bố kết quả.
Trong phòng họp, không khí trang nghiêm. Ông Nghiêm Lệ - tổ trưởng tổ chuyên án của Ủy ban Kỷ luật tỉnh ngồi ở ghế chủ tọa, sắc mặt nghiêm nghị. Ông Tùng Trọng Sơn và thị trưởng ngồi hai bên. Những người khác cũng đang ngồi ngay ngắn. Các chư hầu đang có mặt tại đây đã nhiều năm lăn lộn quan trường, có tình huống nào là chưa gặp qua? Nhưng tình thế như thế này lại cũng ít gặp, ai nấy đều tỏ vẻ thận trọng.
Khang Kiếm là người vào sau cùng, anh lịch sự gật đầu chào ông Nghiêm Lệ. Ông Nghiêm Lệ là cha của Tiểu Tây, từng sống cùng khu tập thể với gia đình anh.
Ánh mắt ông Nghiêm Lệ nhìn Khang Kiếm thoáng chút ẩn ý sâu xa.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, ông Nghiêm Lệ bèn ra hiệu cho ông Tùng Trọng Sơn và thị trưởng. Cuộc họp do ông Tùng Trọng Sơn chủ trì, ông Nghiêm Lệ phát biểu.
Không khí cuộc họp bỗng chốc ngưng trệ.
Theo tình hình mọi người được biết, trước mắt đã song quy sáu người, giám đốc Tống của Sở Xây dựng và Chủ nhiệm ban Đấu thầu đã bị chuyển sang Viện Kiểm sát lập án, đợi lệnh bắt giam. Còn bốn ông chủ của bốn công ty xây dựng, sau khi điều tra kết thúc, đã bình an trở về. Tất cả mọi người đều len lén nhìn ông Nghiêm Lệ, thầm nghĩ phen này Khang Kiếm tránh trời không khỏi nắng rồi.
Lục Địch Phi mỉm cười, lấy nắm cốc gạt lá trà uống một ngụm rồi lại mỉm cười nhìn mọi người, nụ cười hiền hòa, nhã nhặn.
Ông Nghiêm Lệ hắng giọng rồi bắt đầu phát biểu, nội dung rất ngắn. Khi ông nói xong, vẻ mặt một số người bắt đầu giãn ra, số khác lại không tin vào tai mình, hoài nghi không biết ông Nghiêm Lệ nói nhầm hay là tai họ nghe nhầm. Nhưng dù phản ứng của mọi người thế nào, thì ngay sau đó là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Ông Nghiêm Lệ nói, dưới sự bố trí thống nhất của Tỉnh ủy, tổ chuyên án đã tiến hành điều tra các cán bộ quan chức Tân Giang. Tổ điều tra gồm bảy người, chia làm hai nhóm, trải qua ba tháng nỗ lực làm việc đã điều tra được chỉ có vài đồng chí có hành vi không đứng đắn, nhận hối lộ, mua quan bán tước, hiện giờ đã xử lý, còn phần lớn vẫn thanh liêm, thành tích tốt, hy vọng sau này không ngừng cố gắng, tiếp tục phát huy.
Từ đầu chí cuối, mặt Khang Kiếm không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại thầm lẩm bẩm, tổ chuyên án đã tới cả ba tháng rồi, trước đó ông Khang Vân Lâm vẫn còn tại chức, sao không nói gì với anh.
Tiếng vỗ tay ngớt dần, ông Tùng Trọng Sơn đứng dậy nói rổn rảng:
- Nếu công tác điều tra đã kết thúc, vậy tối nay mọi người có thể thoải mái uống vài chén mà không sợ ảnh hưởng đến công việc rồi!
Ông Nghiêm Lệ không từ chối, cười cười tỏ ý đồng tình.
- Bí thư Lục của chúng tôi vẫn còn một món quà muốn tặng tổ trưởng Nghiêm. - Ông Tùng Trọng Sơn nói.
- Rượu có thể uống, quà không thể nhận. - Ông Nghiêm Lệ lắc đầu.
- Tổ trưởng Nghiêm cứ xem là quà gì đã rồi hãy quyết định. - Ông Tùng Trọng Sơn lấy từ phía sau ra một bức tranh chữ, từ từ mở ra.
Ông Nghiêm Lệ tiện tay giữ một góc bức tranh chữ, mấy chữ Kiêm dảm cầm tâm, hạo nhiên chính khí[3'> dần dần hiện ra trên trang giấy.
[3'> Ý nói văn võ song toàn, tính tình cương trực.
- Bản lĩnh của Địch Phi không mai một nhỉ, chữ vẫn đẹp như vậy. - Ông Nghiêm Lệ trầm trồ tán thưởng.
Lục Địch Phi cười ngượng nghịu:
- Đây là cháu tự bêu xấu trước mặt chú Nghiêm thôi, chủ yếu là cháu muốn thể hiện sự tôn kính với chú.
Ông Nghiêm Lệ cười lớn:
- Món quà này, tôi nhận.
Cuộc họp kết thúc khi trời đã sắp tối, mọi người đều đi thẳng tới nhà ăn của nhà khách Thành ủy.
- Thế nào? - Lục Địch Phi và Khang Kiếm đi phía sau, Lục Địch Phi vỗ vai Khang Kiếm.
- Còn thế nào nữa, chuẩn bị viết bản kiểm điểm chứ sao! - Mặt Khang Kiếm không chút cảm xúc - Lĩnh vực tôi quản lý lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể đổ trách nhiệm cho ai, tôi cũng phải chịu trách nhiệm của người lãnh đạo.
Lục Địch Phi cư