Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211332

Bình chọn: 10.00/10/1133 lượt.

Nhạn, bà dừng bước, ân cần vuốt nhẹ má cô, sau đó ôm lấy cô như không nỡ rời xa, đôi mắt phượng lấp lánh ánh lệ.

- Khang Kiếm, con hãy chăm sóc Nhạn Nhạn thật tốt. - Tiếp đó, bà quay sang dặn dò Khang Kiếm.

Nói xong, bà tao nhã xoay người, đứng bên cạnh ông Khang Vân Lâm như một chú chim nhỏ e ấp.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Ánh mắt sắc bén của ông Khang Vân Lâm như mặt hồ rộng lăn tăn gợn sóng, sự xao động lâu ngày không gặp không cách nào che giấu được sóng nước bồng bềnh ấy.

Bạch Nhạn cảm thấy vai diễn đã thay đổi, nhân vật chính tối nay là ông Khang Vân Lâm và bà Bạch Mộ Mai, cô và Khang Kiếm chẳng qua chỉ là phù dâu và phù rể của bọn họ mà thôi.

Không biết Khang Kiếm thế nào, dù gì cô cũng đã quá quen với tình huống này. Bà Bạch Mộ Mai xuất hiện ở đâu thì sẽ thành tâm điểm ở nơi đó, những người khác đều trở thành một cái ghế, một cái bàn, một bông hoa, một cái cây, một ngọn cỏ làm nền cho bà mà thôi.

Bạch Nhạn hơi đảo mắt liếc Khang Kiếm. Khang Kiếm nhếch mép, nét mặt không lộ cảm xúc gì, không phát hiện được là vui hay buồn.

- Nhạn, mẹ cậu chính là Trương Mạn Ngọc trong phim Tâm trạng khi yêu, không, là Đặng Tú Văn trong phim Trường hận ca, giai nhân tuyệt sắc đấy! Bà ấy đứng ở đó, bọn mình còn có thể sống được sao?

Liễu Tinh đi với Bạch Nhạn tới phòng thay đồ, xúc động than thở.

- Cậu ngưỡng mộ không? - Bạch Nhạn quay người lại, để Liễu Tinh kéo khóa chiếc váy dài sau lưng mình.

Liễu Tinh ngây người, lắc đầu, thành thật đáp:

- Mình vẫn thích mẹ mình hơn, mẹ cậu không ra dáng bà mẹ.

Cô không nghĩ ra từ nào khác.

Bạch Nhạn cong khóe miệng, ngẩng đầu lên, thợ trang điểm dặm phấn giúp cô.

Điện thoại trong túi xách mà Liễu Tinh đang cầm phát ra chuông tin nhắn, cô mở túi, lấy điện thoại đưa cho Bạch Nhạn.

Bạch Nhạn mở máy, là số máy ở phương xa: “Tiểu Nhạn, hôm nay chắc chắn em rất xinh đẹp, tiếc là anh không được nhìn thấy”.

Bàn tay cầm điện thoại của Bạch Nhạn khẽ run lên.

- Liễu Tinh, chụp cho mình kiểu ảnh, có một người bạn muốn nhìn thấy mình lúc này.

Liễu Tinh lẩm bẩm:

- Mấy người bạn ít ỏi của cậu chẳng phải đều đến dự hết rồi sao?

Bạch Nhạn không trả lời, khuôn mặt tỏ vẻ hạnh phúc để Liễu Tinh chụp ảnh, sau đó gửi cho số máy vừa rồi. Một lát sau, chuông tin nhắn lại reo, không có chữ nào, không có biểu tượng nào, chỉ có một hàng dấu chấm.

Thay váy xong, hai người đi về phía hội trường, trên hành lang treo một chiếc tivi, trên đó đang phát chương trình dự báo thời tiết. Bạch Nhạn dừng bước, lẩm bẩm:

- Hôm nay Thành Đô 24 độ, ẩm hơn Tân Giang.

- Định đi hưởng tuần trăng mật ở Thành Đô à? - Liễu Tinh hỏi.

Bạch Nhạn lắc đầu:

- Không đi hưởng trăng mật, ngày kia Khang Kiếm phải họp về việc dỡ bỏ bức tường thành cũ, không có thời gian rỗi.

Liễu Tinh bĩu môi:

- Không có thời gian thì kết hôn làm gì? Đem sức lực ấy mà cống hiến cho Đảng luôn đi.

Bạch Nhạn đỏ mặt, quay lại cấu Liễu Tinh:

- Tiểu thư à, hình tượng, hình tượng…

Liễu Tinh lè lưỡi, cười nghịch ngợm, ghé sát vào tai Bạch Nhạn, hơi thở thơm mát:

- Nhạn, mình và mấy chị em tặng cậu một món quà, lát nữa vào động phòng hẵng bóc ra nhé.

Bạch Nhạn thẹn thùng cười, biết đó chắc chắn là trò mèo gì rồi.

Đến tận mười giờ tối tiệc cưới mới kết thúc, tiễn hết khách khứa, Bạch Nhạn cảm thấy đôi chân đã không còn thuộc về mình nữa. Bà Bạch Mộ Mai đã ngà ngà say, cũng may mà ở ngay tại khách sạn này, không cần người đưa về.

Bạch Nhạn và Khang Kiếm ngồi xe hoa trở về nhà mới.

Trước đây Khang Kiếm vốn ở nhà khách thành phố, ba tháng trước, khi xác định quan hệ với Bạch Nhạn, anh liền mua một căn hộ. Căn hộ ở vùng ven thành phố, tiểu khu rất nhỏ, rất yên tĩnh, mười mấy tòa nhà sáu tầng tọa lạc trên thảm cỏ xanh thẫm. Nhà họ ở tầng thượng của một tòa nhà, có một gác xép, phòng khách nhìn ra con sông bảo vệ thành phố này. Bên kia sông là đồng ruộng, rất có hương vị điền viên. Bên ngoài tiểu khu có chuyến xe chạy thẳng tới bệnh viện, Bạch Nhạn đi làm cũng thuận tiện.

Tầng một của nhà mới là phòng khách, phòng ăn, bếp và nhà kho, phòng nghỉ cho khách, tầng hai ngoài phòng ngủ còn có một phòng làm việc. Khang Kiếm nối liền kho và phòng ngủ cho khách thành một phòng rộng rãi.

Lúc đầu, Bạch Nhạn còn không tin được rằng mình sẽ ở trong một căn nhà rộng lớn như vậy. Nơi này không biết lớn gấp bao nhiêu lần giấc mơ của cô. Nhưng cô là người quen giấu kĩ mọi điều, dù trong lòng vui tới nở hoa, trên mặt tuyệt đối không thể hiện vẻ xúc động vì được cưng chiều. Hai người mệt mỏi bước vào phòng, Bạch Nhạn lên lầu tẩy trang, Khang Kiếm vào bếp đun nước.

- Bạch Nhạn. - Khang Kiếm gọi cô. - Em lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.

- Vâng thưa sếp!

Bạch Nhạn tươi cười quay người, ngồi cạnh anh trên sofa, mặt n


XtGem Forum catalog