
lần sau anh ta sẽ phải đi cho cẩn thận.
Phạm lỗi thì phải gánh chịu hậu quả.
Cô biết Lục Địch Phi sẽ không bỏ qua cho anh. Tổ chuyên án của Ủy ban Kỷ luật tỉnh được điều đến, mấy vị cán bộ cấp sở đã bị song quy, sếp Khang đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi đó anh không thể manh động. Cho dù anh lấp được lỗ hổng này thì cũng chỉ là giải quyết theo kiểu vuốt đuôi, ngược lại còn dễ làm lộ ra điểm yếu, anh đành chỉ có thể án binh bất động.
Anh là một vị thánh không thể bảo vệ chính mình, nhưng khi gặp họa, trong lòng anh vẫn không thể quên được hình bóng cô.
Sau đó, Hoa Hưng xảy ra chuyện. Sếp Khang biết lần này không thể gặp may được nữa, anh muốn cô đợi anh mười năm.
Thực ra nếu khi đó Bạch Nhạn đưa biên lai thế chấp nhà và giấy tờ quyên góp ra thì sếp Khang có thể sẽ không bị song quy, và vẫn có thể giữ được chức thị trưởng.
Nhưng cái Bạch Nhạn cần là một người đàn ông có thể đem lại cho cô cảm giác an toàn, một người chồng có thể khiến cô bình yên ngon giấc tới tận khi trời sáng, chứ không phải là một quan chức trông chờ vào vận may. Cô muốn anh phải nếm trải hậu quả của việc nhận hối lộ, muốn anh đau, muốn anh hối cải, muốn anh học được cách tự kiềm chế.
Được tự do trở lại sau khi trải qua sự giày vò đau đớn này, thiết nghĩ sếp Khang có lẽ sẽ cảm khái muôn phần!
Tại sao cô không cảm thấy rất vui?
Đúng thế, anh khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Từ Y Đồng Đồng cho đến việc nhận hối lộ, một người đàn ông như anh sẽ còn xấu xa tới mức nào?
Cô nào có giỏi giang gì, cô phải dùng hết tâm trí và sức lực bảo vệ anh như vậy, nhưng anh đem lại cho cô những gì?
Có đôi lúc, con người ta khó tránh khỏi việc so đo tính toán.
Sếp Khang là tên khốn kiếp! Bạch Nhạn rủa thầm.
Thấy lạnh tê cả chân, cô hơi dịch người, xoay xoay cái cổ mỏi nhừ rồi thu tầm mắt lại, cúi đầu đi về mà không phát hiện ra một bóng đen đang đi lên từ phía cầu thang bộ.
Vừa nhìn thấy cô, bóng đen bèn đứng lại.
Cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, Bạch Nhạn bèn quay đầu lại.
- Á…
Cô hoảng hốt thét lên, rồi cả người cô bỗng bị kéo nhào vào một vòng tay quen thuộc, giọng nói bị nuốt trọn trong một nụ hôn nồng nàn sâu thẳm.
- Bà xã…
Tiếng thì thầm quyện trong hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.
Khang Kiếm kích động và mừng rỡ đến phát điên, anh đã mất đi rồi lại có được, cảm giác buồn vui lẫn lộn… những từ ngữ này không đủ để miêu tả tình cảm như gió cuốn triều dâng của anh giờ phút này.
Cũng giống như một người mù, vào một buổi sáng đẹp trời bỗng mở mắt ra và nhìn thấy màu sắc của chiếc ga giường, nhìn thấy hoa cỏ ngoài cửa sổ, nhìn thấy trời xanh và nắng vàng, nhìn thấy gió đang xào xạc ru tán lá.
Niềm vui sướng như vậy, lại không thể thốt được thành lời, cũng có lẽ là không biết nên nói điều gì trước.
Anh đem nỗi nhung nhớ suốt mười ngày và nỗi mừng tủi khi vượt qua kiếp nạn dồn trọn vào cái ôm này, chất chứa trong nụ hôn này là một tình yêu đang dâng trào như vũ bão.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô như muốn chạm khắc thân hình cô vào lòng mình. Bạch Nhạn cảm thấy khó mà chịu nổi, hơi thở như sắp bị ép ra khỏi lồng ngực. Anh chưa từng ôm cô chặt đến mức quên cả thương hương tiếc ngọc như thế này. Đầu lưỡi anh dịu dàng linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng cô, mang theo hơi rượu nồng, nghịch ngợm quấn quít triền miên với lưỡi cô, từ dịu dàng mơn trớn đến nồng nàn say đắm, hôn đến khi cô suýt không thở được. Người anh dính sát vào người cô.
Chỉ một lát, mái tóc xoăn nhẹ của Bạch Nhạn đã xõa tung ra khỏi mũ y tá. Cô trợn trừng mắt, vừa lẩm bẩm điều gì đó vừa dùng sức đấm mạnh vào vai anh.
- Tiểu Nhạn… - Sau cơn mê đắm, Khang Kiếm ngước mắt lên, vội vàng buông cô ra rồi vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Anh muốn hại chết em sao? - Bạch Nhạn khom người thở dốc.
- Anh nhớ em quá. - Khang Kiếm cười khẽ, cọ cằm lên tóc cô rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, giọng khàn đi - Để anh hô hấp nhân tạo cho em.
Thoáng bình tĩnh lại, Bạch Nhạn gỡ tay anh ra rồi lùi lại phía sau:
- Không cần.
Nhìn gương mặt xị xuống và đôi mắt không một tia ấm áp của cô, người Khang Kiếm căng lên, tim như bị ai kéo ra khỏi lồng ngực.
- Xin lỗi Tiểu Nhạn, anh đến muộn.
Anh lắc đầu, dặn lòng mình không được quá mẫn cảm.
Anh tiến lên trước một bước, nắm lấy tay cô lật lên lật xuống, hình như cô gầy và xanh đi, cằm cũng nhọn hơn lúc anh đi.
Qua ông Nghiêm Lệ, anh biết được mọi điều cô đã làm vì anh, anh nghe mà tim không ngừng run lên. Một người đàn ông lại phải để cho một cô gái yếu ớt dang tay bảo vệ, anh rất hổ thẹn, nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Anh không phải là người đàn ông tốt, nhưng anh may mắn biết bao khi được một người con gái thông minh, đáng yêu và bao dung như vậy đem lòng yêu thương.
Vốn tưởng rằng cô không yêu s