
o.
Trịnh San thích anh đã lâu, anh đã tế nhị từ chối mấy lần, nhưng chẳng hề có tác dụng với cô.
- Anh có thể không thích em, nhưng anh không thể cấm em thích anh. - Trịnh San nói với anh.
Bây giờ, anh đã quyết định bắt đầu nghiêm túc với Trịnh San. Bạch Nhạn nói đàn ông không thể làm cho người phụ nữ yêu mình bị tổn thương, anh phải chịu trách nhiệm với Trịnh San.
Gió ở cửa rất lớn, anh kéo Trịnh San vào bên trong toa.
Trịnh San không nhúc nhích.
- Anh yêu cô ấy! - Trịnh San nhìn vào mắt anh.
Anh mỉm cười, không phủ nhận:
- Bây giờ bạn gái anh là em.
Trịnh San lắc đầu, cụp mắt xuống.
- Thương Minh Thiên, trước đây em tưởng rằng anh ghét em, vì thế em nghĩ em có thể cố gắng làm cho anh thích em. Bây giờ em mới biết, thì ra trong lòng anh có người con gái khác. Anh yêu rất sâu nặng, em không dám chắc em có thể che lấp hình bóng của cô ấy. Sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn chiến đấu mà!
Đôi mắt của Trịnh San có thể nhìn thấu trái tim của người khác ư?
Anh không giải thích với Trịnh San.
Về tới doanh trại, Trịnh San không còn tới tìm anh nữa.
Không lâu sau, anh nghe nói Trịnh San đã yêu một vị đạo diễn trẻ tuổi ở xưởng chế tác 1-8.
Gió sa mạc Mông Cổ trong tháng một mạnh tới mức có thể cuốn tung một tảng đá, nhiệt độ buổi sáng và buổi tối chênh nhau gần 50-60 độ. Ban ngày nóng bức tới mức chỉ thở không thôi người đã toát rã mồ hôi, trời vừa tối, tuyết đã bay đầy trời.
Nhưng có lúc, đêm sa mạc rất yên tĩnh, tịch mịch tới mức giữa trời đất chỉ còn hơi thở của chính mình. Ngẩng đầu lên thấy sao ở ngay trên đầu, thỉnh thoảng còn có sao băng bay xẹt qua.
Ngày mai, doanh trại tiến hành diễn tập chống khủng bố với không quân Nga. Huấn luyện lâu như vậy, chỉ chờ tới lúc này. Thương Minh Thiên và Phùng Minh Hải ở cùng một tổ, bọn họ lái máy bay ném bom tiêu kích.
Sau khi đội quân tham gia diễn tập của bên Nga tới khu vực chỉ định, tới công tác đầu tiên là bốn vị bác sĩ quân y. Dưới sự chỉ huy của họ, một bệnh viện quân y dã chiến đã được dựng lên. Lần diễn tập này là chuyến diễn hành có quy mô về trang bị kỹ thuật lớn nhất của quân khu Viễn Đông Nga kể từ sau khi Thế chiến II kết thúc.
Thương Minh Thiên đang ngồi trong lều viết nhật ký thì Phùng Minh Hải vén cửa bước vào.
Họ là bạn học cùng Học viện Phi công, lại cùng được phân đến Quân khu Thành Đô.
- Vừa rồi tôi đã kiểm tra máy móc, tất cả đều ổn cả. - Phùng Minh Hải vừa nói vừa rút một điếu thuốc, ra hiệu với Minh Thiên.
Anh xua tay.
- Tính theo âm lịch thì sắp đến giao thừa rồi, haizzz, lại không được ăn Tết với bố mẹ. Đợi diễn tập kết thúc, tôi nhất định phải xin nghỉ phép cho đã. Minh Thiên, cậu vừa mới nghỉ phép, cậu hạnh phúc hơn tôi nhiều, ba năm rồi tôi chưa về nhà đấy.
Anh gấp quyển nhật ký lại, mỉm cười:
- Nghỉ bao nhiêu cũng chẳng đủ, vừa về đến doanh trại tôi đã lại nhớ nhà rồi.
Phùng Minh Hải thở ra một vòng tròn khói đẹp đẽ, thò đầu sang hỏi với vẻ thần bí:
- Ở quê cậu có người mình thích hả?
Anh chỉ cười không đáp, ánh mắt dịu dàng.
Trước khi anh tới Nga, Lãnh Phong gọi điện nói buổi tối Tiểu Nhạn gặp trộm và bị thương ở tay, anh ấy quyết định sẽ ở cùng với Bạch Nhạn. Anh nghe ra được, Lãnh Phong thích Bạch Nhạn.
Thật chẳng dám tin, người đàn ông lạnh lùng như Lãnh Phong, một khi đã động lòng cũng sẽ lại cố chấp. Có lẽ khi anh còn đang đi học, nghe anh kể về Bạch Nhạn, Lãnh Phong đã thích cô rồi, vì thế anh ấy mới đến Tân Giang làm việc.
Thảo nào người ta đều nói, nam nữ khi yêu, IQ đều rất thấp.
Tiểu Nhạn đáng để Lãnh Phong trở nên ngốc nghếch như vậy, anh không ghen tị, miễn sao Bạch Nhạn có được hạnh phúc.
Anh chỉ ngưỡng mộ.
Nhưng Tiểu Nhạn hình như không hề rung động trước Lãnh Phong.
Đi lâu như vậy rồi, không biết bọn họ bây giờ ra sao, Tiểu Nhạn có ổn không?
Nhớ tới Bạch Nhạn, trái tim anh lại đau thắt.
- Ở quê tôi cũng có một cô gái tôi thích, là bạn hồi cấp ba, nhưng mãi mà không có can đảm để thổ lộ. - Phùng Minh Hải cười ngốc nghếch - Lần này nghỉ phép, bất luận thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này, nếu không cô ấy mà bị người ta cướp đi mất thì tôi sẽ hối hận đến chết.
- Nếu tôi trở về, tôi mu