
g quốc cựu nghe đây!”
“hừ…” Thiên hất mặt quay đi chỗ khác không thèm nhìn hắn Bỗng… “ui…da” Lâm đạp mạnh vào chân của Thiên (mặt nó làm việc ác mà vẫn cười tươi như hoa) khiến cho anh chàng nhăn nhó mặt mày cúi người xuống thi lễ với Quân Bảo “Thần đợi lệnh” hắn nói mà trong lòng thầm nghĩ: “Con nhóc này! Coi chồng nó hơn anh nó mà!”
“Ừ! Vì nở mặt Dương phi nên ta chỉ xử phạt quốc cựu nhẹ thôi! Quốc cựu đừng lo lắng!” hắn nhìn Thiên mĩm cười một cách khó hiểu
“Hix… hix… mong hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp” Tây phi quỳ trước mặt Quân Bảo mà khóc lóc.
“Ừ! Ta biết rồi! Tây phi, nàng đừng khóc nữa! hãy đứng dậy đi nào?” Quân Bảo bước lại đỡ Tây phi đứng dậy! “Để Tây phi không chịu thiệt thòi! Trẫm truyền lệnh Dương quốc cựu phải làm cho Tây phi ba điều mà nàng ta yêu cầu”
“Cái Gì….. ba điều! hừ… Dù là một điều ta cũng không làm đừng nói chi là ba điều” Thiên lạnh lùng đáp
“huhuhuhu… hoàng thượng” Tây phi nhìn Quân Bảo, mắt đổ lệ mà nói “Thần thiếp! hix..hix.. thần thiếp chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa!” nói xong nàng giả vờ rút một cây trâm cài trên tóc ra đâm thẳng vào cổ định tự sát (hix…hix bà này chơi cũng ác thiệt). Chàng (tức là Thiên) đứng bên cạnh vội xuất chiêu đánh rớt cây trâm trên tay nàng xuống, tức giận nói “Cô tính vu oan cho tôi nữa hả? cô mà chết thì tôi có nhảy xuống sông cũng không sạch được nỗi oan này! Thôi được rồi! ba điều thì ba điều” cuối cùng Thiên cũng phải chịu thua bởi quỉ kế của Tây phi. “Cô mau nói đi! Cô muốn tôi làm cho cô ba điều gì?” Thiên sùng sục hỏi Tây phi với ánh mắt đầy lửa hận.
“Hơ…hơ… hix..hix…(oà lên khóc) Dương quốc cựu đáng sợ quá!” nàng ra vẻ ngây thơ khiến Thiên càng tức giận.
“Thôi Được Rồi!” Quân Bảo hét lớn khiến ai cũng giật mình nhìn anh “Ta mệt lắm rồi! chuyện của các ngươi các ngươi tự giải quyết đi” nói xong chàng liền bế Lâm đi một lèo đến thẳng Thánh cung để lại bao nhiêu con mắt ngạc nhiên nhìn chàng và nó (anh này có vẻ tức khí vì cứ bị làm phiền hoài đây! Hyhyhy)
Thánh Cung…. (đoạn hấp dẫn nè)
“hơ…hoàng thượng! ngài… ngài định làm gi thế?” nó_sau khi được Quân Bảo bế vào mật thất trong Thánh Cung và đặt trên giường thì mặt nó trở nên hoảng sợ. Nó không biết rằng Quân Bảo sẽ làm gì nó (ngây thơ thấy sợ)
“Nàng nói ta nên làm gì?” Quân Bảo (ngồi cạnh mép giường) nhìn nó với vẻ tức tối rồi nói
“Hoàng thượng đừng nóng…” nó nhảy nhổn lên chạy lại bóp vai cho Quân Bảo “Chuyện có tý xíu mà chàng nóng làm gì?” nó cứ tưởng rằng Quân Bảo tức giận là vì chuyện anh hai của nó trêu chọc phi tử hắn, nhưng nó có ngờ rằng chàng tức giận là vì chuyện cứ bị ông anh vợ cản trở việc làm của hắn và nó. Bất chợt Quân Bảo ghì chặt nó xuống giường, dùng đầu lưỡi của mình lướt nhẹ trên đôi môi đỏ thắm của nó rồi sau đó mê đắm hôn lên môi của Hàn Lâm, trong chốc lát sự hô hấp của hai người trở nên gấp gáp. Quân Bảo với hơi thở gấp gáp, chàng cởi bỏ những lớp y phục mỏng manh (nhưng không hề mỏng, tới 4 lớp lận) trên người của Hàn Lâm, bàn tay to của chàng cũng luồn tới cởi bỏ lớp nội y của nàng và tay chàng đỡ ngang eo nàng không ngừng vúôt ve làm trò trên người nàng…….
Hai người, Bảo và Lâm đang vui vẻ (toát mồ hôi hột chứ vui nỗi gì! Hix) thì Hoàng Trung bất thình lình xuất hiện ( mình sẽ cho cặp này bị quấy rầy mãi thôi! Hehehehe)
“Muôn tâu hoàng thượng” Hoàng Trung đứng sau bức bình phong hằng lớn giọng mà nói (cố ý chọc tức hắn! Hehehehe). Quân Bảo tuy nghe thấy tiếng (và cũng lờ mờ thấy bóng) của Hoàng Trung nhưng hắn vẫn không chịu buông tha cho Hàn Lâm, hắn vẫn tiếp tục làm công việc của mình, hắn đưa tay vuốt ve trên người nàng, miệng hôn lên người nàng, khiến nàng khẽ rên nhẹ. “A…a…a…ư..ư.. (hai người này cố tình chọc tức Hoàng Trung hay sao ý! Hihihi bởi anh chàng này chưa có vợ mà lị)… hoàng… hoàng thượng… Hoàng…Hoàng Trung tướng quân kìa” nhỏ khẽ cất tiếng nói.
“Kệ hắn ta” Quân Bảo lạnh lùng đáp trả và tiếp tục đưa bàn tay to lớn đè lên ngực của nó. Nó khẽ rên nhẹ và “A…a…a… không… không được hoàng thượng… người…không được” xô mạnh Quân Bảo xuống giường, nó lật đật nằm xuống và lấy nềm trùm kín toàn thân (trùm kiểu này có nước chết ngạt mất). Quân Bảo đưa tay ra sau đầu xoa xoa và lớn tiếng hét “Nàng…nàng làm gì vậy hả?” Đáp lại lời nói của Quân Bảo là sự im lặng của nó “Nàng được lắm! nàng hãy chờ đấy!” Quân Bảo tức giận mặc lại y phục rồi bỏ ra ngoài (ra ngoài còn liếc nhìn Trung với ánh mắt đầy tia tử ngoại) khiến cho anh chàng rùn mình e sợ không dám ngẩn mặt nhìn Quân Bảo.
Tại Đại Điện
“Muôn tâu hoàng thượng” một vị quan đứng tuổi mặc áo cẩm bào màu đỏ lên tiếng (Trương Tể Tướng đó! chức quan không nhỏ đâu) “Hoàng tử Hyon Bin tới nước ta cầu hôn công chúa Quảng Ngọc đã lâu mà hoàng thượng chưa có câu phúc đáp nên…”
“Nên hắn nôn nóng muốn ta cho hắn câu trả lời phải không?” Quân Bảo nói, hắn_vừa phê tấu chương vừa bàn chính sự với các đại thần
“Theo hạ thần nghĩ,