
nữa cơ.
Trời đất, tôi nghe như có tiếng sét vang trong tai. Còn ai khác ngoài hắn, hoàng tử và Thiên? Baba chắc chắn sẽ không vui về chuyện này. Mặt
tôi méo xệch, môi cắn chặt muốn bật ra máu. Nhỏ bạn lại nói:
- Mình sẽ giảm cân này, mình nhất định phải tìm được ý trung nhân!- Nhỏ giơ tay làm theo kiểu nhiệt huyết. Tôi cười cười, nhỏ cũng
đáng yêu phết.
- Thôi đi học, trễ bây giờ. Mang giày trượt vào tớ dắt cậu đi.
Như ngoan ngoãn ngồi xuống mang giày, quả thật, nhỏ rất tệ trong việc trượt, Kiệt đã hướng dẫn nhỏ nhiều lần rồi mà vẫn té, trong khi tôi chỉ hướng dẫn 3 lần đã biết trượt. Tôi và nhỏ vào trường, trường tôi là
trường học bán trú, đến chiều mới có thể về. Tôi vào căn tin mua chai
nước suối rồi trở vào lớp. Tôi đã thay đổi. Tôi cắt tóc ngắn, mặc áo
phông quần jeans như con trai, chẳng hiểu vì sao? Tôi còn có sở thích
highlight, tôi móc lai tóc màu trắng vào phía trong, cái này là ảnh
hưởng của chó đốm. Nhìn tôi chẳng khác gì 1 tomboy nhưng không phải,
tính tình tôi vẫn rất nữ tính 1 nét cực kỳ… Trang!!!
Nhỏ Như ngồi cùng bàn với tôi, tôi lắc đầu nhìn nhỏ. Giảm cân của nhỏ đây sao??? Tôi xin liệt kê danh sách các đồ ăn có trên bàn này: snack,
mirinda, pocca, chocolate, … Nhiều quá đến nỗi tôi hoa cả mắt. Lúc tôi
vào lớp này thì ai cũng hồ hởi đón chào khác với trường… 1 tháng trước.
Chuyện đã qua nhưng chẳng biết sao tôi lại muốn mình nhớ! Nếu quên, tôi
sẽ mang trong tội. Love The Way You Are!!!
Tôi nằm dài trên bàn. Kiệt đi xuống vỗ vai tôi:
- Tối nay cà phê không?
Tôi chẳng lạ gì cái việc rủ đi ăn uống thế này. 1 tuần trước, đang uống cà phê với Kiệt thì Như đi vào, tay chống nạnh:
- Em dám đi với người tình của chị mà không xin phép??? Không định rủ chị sao???
Mặt Kiệt lúc đó xám ngoét, tối về nhắn tin cho tôi là muốn đi chơi
riêng nhưng bị Như phá đám. Tôi nhìn Kiệt cười rồi nhìn sang Như, nhỏ
đang nhóp nhép bịch snack. Kiệt thở dài rồi cất lời:
- Chị hai à, tối nay đi uống cà phê với em và Trang không?
- Ừ, đi thì đi nhưng đừng cho chị uống chất béo, không thì béo lên đấy.
Tôi che miệng cười, Kiệt thì thở dài. Kiệt ngồi trên bàn tôi. Tôi đã
nghe Như kể, có 1 cô bạn theo đuổi Kiệt mãi, nào là viết thư,làm cơm
tặng nhưng Kiệt không đồng ý. Giờ thì tôi biết, Kiệt đang … theo đuổi
tôi. Khác hẳn với việc các cô gái vui, tôi vẫn im thin không đáp lại.
Từ đâu, trong 1 đám đông, người con trai phá tan vòng vây đi lại bàn
tôi. Hắn ta ôm chầm lấy tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn, là hắn. Hắn vẫn giữ tôi trong vòng tay trước bao ánh nhìn của bạn cùng lớp, hắn nói khẽ vào tai tôi:
- Chết tiệt, sao ra đi lâu quá vậy! Làm tôi tìm muốn chết!
Tôi đẩy hắn ra, tiện tay cho hắn 1 cái tát. Như và Kiệt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi tất nhiên có quyền tát, hắn đang lợi dụng tôi mà.
Hắn mở to mắt nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi chỉ nhìn hắn lạnh lùng:
- Xin lỗi, bạn không nên làm như vậy!
Quả thật, tôi rất tự ái khi mẹ của hắn xem tôi như món đồ, tôi đã lựa chọn ra đi chẳng lẽ giờ mặt mày trơ tráo lật lộng chạy đến bên hắn. Tôi đi ra tránh những ánh mắt tò mò về cái tát và học sinh mới này. Tôi
chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đứng khóc.
1 lát sau tôi đi ra, tôi mở mắt ngạc nhiên, đứng trước tôi là Thiên. Tôi chỉ nhìn Thiên mỉm cười nhẹ. Tôi nói:
- Thật là… Trùng hợp!
- Không, tôi tìm you cũng hơi lâu đấy.
Tôi nhướn mày gật đầu. Okay, fine, không tìm thì sao lại chuyển vào đây. Giờ chẳng lẽ chạy trốn tiếp tục. Thật là tù tội.
- Nói chuyện 1 chút!
- Ừ!
Tôi đi theo Thiên lên sân thượng của trường, sở thích này của Thiên
vẫn không bỏ. Tôi cảm thấy nhớ… lúc trước da diết. Gió mạnh làm tóc
Thiên tung bay, có phần mộng mị. Tôi cảm thấy Thiên có phần gầy hơn
trước. Thiên nhìn tôi:
- You thích Tuấn!
- Không.- Tôi lắc đầu.
- Có.- Thiên đưa đôi mắt xanh xoáy vào mắt tôi, tôi vẫn nhìn Thiên không hề trốn chạy.
- Đó là 1 tháng trước.
- Bây giờ… vẫn còn.- Thiên thở hắt.
- Không…- Tôi chỉ lắc đầu nhè nhẹ.
- Vậy tại sao lại khóc?
- Mình… Không biết.
Thiên gật đầu. Tôi cảm thấy dễ thở hơn đôi chút. Đúng là tôi vẫn còn tình cảm với hắn.
- Mình có cơ hội không?
- Mình không xứng, tốt nhất chúng ta nên là bạn.
Thiên cười tươi như ánh mặt trời rọi vào người tôi.
- Ừ, mình muốn nghe chính miệng bạn nói. Mình sẽ từ bỏ.
Tôi thấy có lỗi với Thiên quá, vì tôi, Thiên đã tốn công tìm, đổi
lại, cậu nhận được lời từ chối. Tôi thấy sóng mũi cay cay, hôm nay thật… buồn. Thiên đi xuống sân thượng, tôi níu tay cậu lại:
- Mình xin lỗi!
Thiên chỉ nhìn tôi rồi cười, tôi yên tâm đôi chút. Tốt nhất cái gì
không đáng thuộc về mình thì hãy thả nó ra. Giống như tình cảm của
Thiên, tôi không thể nhận. Tôi đứng trên sân thượng lộng gió, bật khóc
lần nữa. Hữu Thiên, xin lỗi!
Tôi vào lớp, đang đi