Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)

Học Sinh Chuyển Lớp (Phần 2)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327485

Bình chọn: 9.00/10/748 lượt.

iống nhau, đồng thời, không ai tặng riêng,
mà sẽ xếp món quà ngay giữa. Đến tên ai thì nhận. Chỉ có thiệp là chuẩn
bị riêng thôi.

Thằng Hải dần hiểu ra vấn đề của tôi và thằng Hà
muốn thực hiện. Hai chúng tôi muốn có một món quà chỉ có riêng con gái
lớp tôi mới có, và khi nó đã thành đặc trưng, một nét riêng biệt thì đi
đâu, chỉ cần con trai lớp khác có ý định nhìn vào là biết bạn gái mà
chúng nó đang tăm tia học lớp nào ngay thôi.

-Rồi, còn gì nữa không?

-Năm ngoái chỉ có tặng và chúc, thì năm nay đã có thiệp, vì thế thay câu
chúc bằng một cái gì đặc sắc hơn đi, cái này tạm thời chưa nghĩ ra!

Tôi vẽ dấu hỏi, rồi dùng bút bi tô vòng tròn xung quanh, thể hiện sự bí ý
tưởng của mình. Thằng Hà trầm ngâm rồi vỗ tay cái đét:

-Chẳng phải thằng Bình đàn hay sao?

-Chẳng lẽ chỉ kêu nó đàn?-Thằng Hải đối đáp lại.

-Không, nó đàn và anh em mình phụ hoạ!

-Hát đúng không, trời ơi, cái thằng này mà thông minh dữ ta! Tôi cầm bút điền vào cạnh dấu hỏi chữ Hát.

Nhưng Hát cũng có năm ba loại hát, đơn ca, song ca, tam ca, rồi tăng theo cấp số cộng sẽ có đồng ca, hoặc thảm hại là loạn ca. Tránh mất thời gian,
chú trọng ngắn gọn xúc tích, ba thằng tôi quyết định:

-Cho các bạn nam nào muốn Hát thì đăng kí trước!

Hiển nhiên, với việc được đứng trên công chúng mà hát là một điều không mấy
ai dũng cảm làm được, bởi thế tôi tin là số lượng này rất ít. Ngoài ra,
một bài do con trai lớp thực hiện, và một ca khúc do cả lớp cùng đồng
thanh. Sẽ dành tặng “mắt cười” cho các chị em đáng yêu trong lớp, và
“sát cánh bên nhau” sẽ là ca khúc bế mạc.

-Xong nhé, vậy chia công việc ra, Hải thông báo từng anh em, kín tiếng!

-Ok!

-Hà in lời ca khúc đưa cho mọi người!-Thằng Hà gật đầu nhận nhiệm vụ.

-Còn mày thì nhớ nhắc thằng Bình mang đàn và tập dợt, khảo sát rồi thu thập xem món quà nào hợp lý.

-Rồi, vậy là xong, còn hơn nửa tháng cho chúng ta chạy chương trình!

-Khoan đã!-Thằng Hải cắt ngang lời tôi.

-……..?

-Thế còn Cô!

-Thì bữa đó có hai môn là Cô Giáo dạy, đã nói là trích tiền mua hoa rồi còn gì?

-Không ý nói là Vợ của Thầy ấy!

Tôi và thằng Hà ngơ ngác nhìn nhau. Cả hai đứa cũng quên đi mất người không nên quên này. Có vẻ về tính chu đáo và cầu toàn, hai chúng tôi không
bằng thằng Hải. Và tôi cũng cảm phục Thầy tôi về việc chọn mặt gửi vàng
trong thời gian qua.

-Vậy thì thêm một món quà cho Cô nữa!

-Món quà là gì?

……..!

Ba thằng con trai bí nước, xét về kinh nghiệm tặng quà cho bạn bè xấp xỉ tuổi thì phong phú lắm. Nhưng thế hệ của Thầy khác xa thế hệ chúng tôi, muốn mua một món quà ưng ý có lẽ là khó. Bởi thế, chuyện này được gác
lại, khi nào có ý tưởng sẽ được thông báo thực thi.

Chiều hôm
đó, ngày lẻ, theo lịch học bình thường, tôi đến lớp học thêm Toán. Khi
vừa đạp cái chân chống xe thì đã cảm thấy khó xử. Ngữ Yên ngồi một mình
lặng lẽ cắm cúi vào bài tập như thường lệ. Dung ngồi trong lớp với mấy
bạn nữ đang tán chuyện gì rôm rả lắm. Biết nói chuyện với ai trước đây.

-Đi vào lớp thôi Tín!-Nguyệt nhỏ nhẹ kéo tay áo tôi, tôi ngậm ngùi nhìn Ngữ Yên rồi cất bước vào lớp.

-Gì mà đăm chiêu lắm vậy, già đấy!-Nguyệt đi cạnh tôi khúc khích cười.

-Ờ, không có gì đâu, chỉ là..?

-Đừng nói đang suy nghĩ mua quà gì tặng hai người đó nhé!

Tôi và Nguyệt đã thân nhau từ bé, nên hầu như hai người nói chuyện rất
thoải mái vui vẻ. Chẳng bao giờ có chuyện giấu diếm hay ngại ngùng cả.

-Làm gì có, thì……!

-Thôi, đi vào lớp cất cặp rồi ra ngồi với Yên đi!-Nguyệt lại cười!

-Ơ, sao lại…..!

-Thì Dung có bạn rồi, Tín có dám lại đó không?

Tôi đưa mắt về phía Dung, quả thật xung quanh toàn là những người ở lớp mà
tôi hơi ngán. Hằng bán chanh, Quỳnh tưng tửng, rồi thêm một số cơ man
các bà tám chuyện nữa. Theo lời Nguyệt, tôi cất balo rồi đi ra ghế đá
trước nhà thầy.

-Làm gì mà chăm chú vậy?-Tôi ngồi xuống cái ghế đá đối diện.

-Đâu có, tại cái bài này khó quá!

-Đâu Tín xem!

Tôi theo một cách tự nhiên nhất, đi vòng qua chiếc bàn đá tròn, rồi ngồi
xuống cạnh Ngữ Yên và đón cái đề ôn thi. Hai đứa ngồi sát nhau, cùng bắt tay giải bài.

-Cái bài cuối cùng ấy!

Cái bài này là
chứng minh theo cách triển khai nhị thức Newton. Toán chứng minh đẳng
thức hay bất đằng thức thường khó, lại đi kèm với này thì càng hóc búa
hơn. Hai đứa tôi trầm ngâm suy nghĩ. Thỉnh thoảng tôi viết viết ra hướng làm trên tờ nháp Ngữ Yên vừa đưa, viết lấy viết để, cuối cùng cũng đi
vào hướng cụt.

-Dạng này khó quá vậy?-Tôi gãi đầu gãi tai và quên mất luôn mình đang ở đâu.

-Đưa dùm Tín cái máy tính đi Yên!

Tôi cầm cái máy tính rồi ấn ấn thử xem kết quả ráp ngược, một cách làm liều lĩnh trong toán chứng minh, mong tìm ra con đường hi vọng trong giao lộ tuyệ


Old school Easter eggs.