Insane
Hôn Lên Đôi Môi Em

Hôn Lên Đôi Môi Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324702

Bình chọn: 7.00/10/470 lượt.

u Thiên Minh vẫn không rời mắt khỏi tờ báo kinh tế nên không thể thấy được vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Dương Mẫn. Cái gì cơ???? Cô không nghe lầm chứ?

Dương Mẫn đưa tay nhéo vào đùi mình, cô không nằm mơ. Triệu Thiên Minh sao lại tử tế đột xuất thế? Cô ngước mắt nhìn ra xem hôm nay trời có đổ mưa không.

- Không thích ăn thì đem đổ đi! – Triệu Thiên Minh lại nói, không chút biểu cảm.

- Dạ, em ăn ngay!

Dương Mẫn đáp như cái máy rồi chạy xuống bếp.

Mùi cháo thơm phức. Cô múc một tô đầy, thơm thật đấy, Triệu Thiên Minh đúng là cái gì cũng giỏi.

Cô ăn thử một muỗng, quả là rất ngon!

Dương Mẫn tự nhiên cảm thấy rất hân hoan! Cô mỉm cười hồn nhiên, quên luôn những bức xúc lâu nay dồn nén trong lòng.

Quả thật Triệu Thiên Minh nấu cháo ngon quá, cô xì xà xì xụp húp một hơi. Ăn hết một tô cô lại vét nốt chút cháo trong nồi.

Sao anh ta nấu ít thế nhỉ?

- Hóa ra đây là bệnh của cô!

Triệu Thiên Minh khiến Dương Mẫn giật mình, suýt nữa đánh rơi cái nồi xuống đất. Cô đỏ bừng mặt.

- Em đói…

- Ừ, đói!

- Thật mà!

- Thật!

- …

- Tôi có nói gì đâu!

Triệu Thiên Minh nhún vai rồi quay người bỏ lên phòng khách. Dương Mẫn hai má đỏ bừng tay cầm muỗng, tay cầm nồi nhìn theo, mất mặt chết đi được! Sao anh ta cứ như ma quỷ, toàn xuất hiện những lúc kịch tính nhất thế hả trời!! Xấu hổ chết mất!



Triệu Thiên Minh đúng là rất biết giữ hình tượng, anh vẫn làm ra vẻ lạnh lùng trước mặt Dương Mẫn dù đang rất buồn cười.

Tự nhiên anh thấy Dương Mẫn giống y con heo màu hồng in trên áo cô.

Đúng là rất biết chọn trang phục!

Cái cách cô tiếc rẻ vét nồi làm anh rất hài lòng. Cháo anh nấu đúng là rất ngon. Tự nhiên anh không còn cảm thấy ghét Dương Mẫn như mấy ngày đầu cô dọn tới đây nữa.

Dương Mẫn ăn xong rửa vát úp lên giàn rồi ra sân tưới cây.

Sân nhà Triệu Thiên Minh rất rộng, trồng rất nhiều loại hoa. Bản năng nghề nghiệp của Dương Mẫn lại nổi lên, cô đi một vóng quanh các luống hoa xem xét, chốc chốc lại gật gù hoắc lắc đầu. - Mẫu đơn mà trông thế này à? - Cô cau mày nhận xét. – Hoa hồng sao lắm cành thế này? Thảo nào bông bé tí!

Xem ra tên thợ làm vườn là tay nghiệp dư rồi.

Nhìn những bông hoa trồng không đúng cách hay chăm sóc không đúng kĩ thuật, Dương Mẫn tự nhiên thấy “ngứa nghề”.

- Được rồi! – Dương Mẫn gật gù.

Cô phải chỉnh lại một chút mới được! Ban đầu, Triệu Thiên Minh cho rằng Dương Mẫn có một chút vấn đề về đầu óc.

Chẳng là mỗi sáng Dương Mẫn dậy rất sớm, một việc tưởng như bất khả thi với cô. Nấu nướng xong, cô lại lượn ra vườn đào đào xới xới rất hăng. Ban đầu anh tỏ vẻ thờ ơ, không thèm quan tâm, anh ăn sáng xong thì lên xe đi làm thế nhưng lâu ngày anh cũng tò mò. Không hiểu cái cô ngốc này làm gì mà cứ đào xới vườn hoa của anh suốt như thế. Không khéo cô ta phá hỏng mất!

Cứ cái đà này triệu Thiên Minh cảm thấy rất không ổn.

Một buổi sáng, sau khi ăn sáng xong, thay vì lên xe đi làm như mọi khi, Triệu Thiên Minh lại đi ra vườn xen Dương mẫn đang làm cái gì.

…Bước chân từ phố khuya về bỗng nghe lòng thấy rã rời

Người ra đi phương xa bỏ lại mình tôi

Vẫn nghe lòng thấy trông chờ, vẫn nghe lòng thấy thương nhớ

Ngoài vườn khuya lá rơi ngỡ bước chân người

Ngày xưa đó ta đâu nào hay hoài mộng mơ bên nhau tháng ngày…

Dương Mẫn vừa say sưa hát, vừa xới đất xung quanh một gốc hoa hồng. Cô vùi vào đất một ít bột gì đó đen đen, đoạn lấp đất lại. Sau đó cô cầm kéo cắt đi rất nhiều cành, bụi hồng chẳng mấy chốc trụi lủi. Triệu Thiên Minh cau mày, rốt cuộc cô ta “cải tạo” hay “phá hoại” khu vườn của anh vậy?

- Cô làm cái trò gì thế?

Dương Mẫn giật mình quay lại. Gương mặt cô lem luốc như mặt mèo, trán lấm tấm mồ hôi nhưng đôi mắt lại long lanh sinh động.

- Em đang chữa lại khu vườn của anh đấy! – Cô phủi phủi tay. – Anh xem! Hoa hồng này là giống tốt mà người làm vườn không biết cách chăm sóc, hoa gì mà bé tí, lại ít thơm.

Nói xong cô lại đưa tay diễn tả như sợ anh không hiểu.

- Giống hồng nhung Bun-ga-ri mà trồng hoang dại như vầy thì đúng là uổng, anh đợi mà xem, em sẽ khiến nó nở hoa to bằng này này!

Nói đoạn cô xòe bàn tay ra.

Anh vẫn cau mày nhìn cô. Thú thật là anh không có lấy một phần trăm lòng tin nào vào những gì Dương Mẫn nói.

Thấy anh có vẻ nghi ngờ, cô lại tiếp tục giảng giải.

- Hoa hồng nhung rất ưa bóng mát, trồng thì dễ nhưng trồng cho đẹp thì khó lắm. Anh xem, ai lại đem bụi hồng trồng ngay giữa vườn thế này? Hoa hồng này nở ra nhìn như đồ chết đói ý, hương cũng chả có bao nhiêu.

- Xem ra cô rành quá nhỉ? – Triệu Thiên Minh cười ruồi giễu cợt.

Dương Mẫn ngốc nghếch không nhận ra vẻ châm biếm của anh, cứ tưởng anh khen liền cười toe toét.
<