
đã dc hơn 4 năm rồi… Còn hai tháng nữa là kết thúc học kì , tôi
nhất định phải về thăm nhà mới dc! Nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ cả thằng em
trai quá đi mất!!!
Mải nghĩ
ngợi, thế mà thoắt cái đã gần 5 giờ. Ánh nắng buổi chiều dìu dịu đọng
lại trên từng cành hoa, ngọn cỏ nơi đây, tạo nên một không gian trầm mặc lạ lùng. Quay lại chỗ ngôi mộ của mẹ Rei, cô ấy cũng vừa đứng lên, nhìn tôi mỉm cười.
- Về thôi!
- Cháu
chào cô cháu về – Tôi chạy lại chỗ Rei, hơi cúi người xuống trước bức di ảnh của người phụ nữ mang vẻ đẹp dịu dàng khó quên.
- Mẹ ơi, con về nhé, lúc khác con sẽ đến thăm mẹ sau.
- Cả cháu nữa ạ!
- Thôi đi, cậu có vẻ thích đến cánh đồng này hơn là đến thăm mẹ Rei đấy.
- Ê, đừng nói oan cho bạn bè thế chứ! Tớ muốn đến chơi với mẹ cậu thật mà.
- Đến chơi với… ? Mẹ tớ không phải trẻ con!
- Đồ phiền phức,làm như tớ sẽ tranh mất mẹ của cậu không bằng ý!
- Thế mà đồ phiền phức này lại là “anh yêu” của Judy đấy.
- Xí, ai thèm!
Và thế là
hai chúng tôi lại chí chóe cãi nhau, làm …náo loạn cả không gian vốn yên tĩnh này. Nhưng mà, nhìn Rei như thế này, ở trên kia mẹ cậu ấy cũng sẽ
rất yên lòng.Ngôi mộ nhỏ bé dần khuất sau rừng hoa ấm áp. Tạm biệt cánh
đồng hướng dương của tôi, nhất định tôi sẽ còn trở lại nơi đây.Bên cạnh
tôi, Rei vẫn mỉm cười rất vui vẻ. Ông trời ơi, hãy giữ mãi nụ cười hạnh
phúc này cho Rei nhé…
- Đan!
- Dạ!- Đang đứng một mình tôi bỗng giật mình bởi có người gọi tên, theo phản
xạ ” Dạ” một tiếng rất chi là ngoan. Nhưng mà, chết tôi rồi, từ từ quay
người lại, tôi như đứng chết trân tại chỗ. Người trước mặt tôi đây là…
Danny. Sao anh ta lại ở đây cơ chứ! Ryan, Ryan đâu rồi???
- Không phải nhìn đâu, Ryan hôm nay phải về nhà có việc rồi.
- Thế à.
Tôi trả lời cho có lệ, đấu óc còn đang để ở chín tầng mây. Cái tên Ryan chết tiệt kia đi sao không báo trước để tôi còn ở lì trong phòng cho
lành, để bây giờ phải gặp “riêng” Danny thế này. Ngó qua ngó lại thì vẫn chỉ có
hai chúng tôi ở đây, trong cái góc hành lang này. Haizzz
không khí có vẻ ” mờ ám” đây. Thế này mà “bạn gái” anh ta nhìn thấy thì
cái thân tôi chuẩn bị “lên thớt” là vừa, hu hu.
- Vì đi gấp quá nên chắc Ryan chưa kịp nói với cô thôi, cô… không giận cậu ta đấy chứ?
Bạn bè tốt với nhau gớm, chưa gì đã nói hộ cho nhau rồi. Nhưng mà… hình như anh ta, hotboy lạnh lùng Danny đang nói chuyện với tôi ??? Sao
không liếc một cái rồi bỏ đi như lần trước cho rồi, báo hại tôi lần này
phải làm người bất lịch sự một phen.
- Hi
hi, có gì đâu mà phải giận chứ – Tôi cố nặn cho ra một nụ cười tươi tắn
hết sức có thể – Nhưng không có việc gì thì tôi đi trước nhé!
- Khoan đã…
Gì đây? Danny, anh ta…đang cầm lấy khuỷu tay tôi, níu lại.
- …
Tôi đáp lại bằng một ánh mắt khó hiểu.
- Đan… không thể nói chuyện với tôi lâu hơn sao?
- Ơ… – Tôi ngơ ngác thực sự. Cái vẻ cao ngạo thường ngày đâu rồi? Danny, hotboy Danny muốn nói chuyện với tôi ?
Tôi nhất thời không biết nói gì. Danny cũng thế, nhưng vẫn nắm chặt lấy tay tôi, như thể nếu buông ra thì tôi sẽ chạy mất không bằng =.= ( mà
cũng có thể lắm chứ, vì tôi đang thủ thế sẵn sàng chạy mà). Bầu không
khí bỗng trở lên thật kì cục.
- Thôi dc rồi – Tôi đành chịu thỏa hiệp sau khi đã chắc chắn ở quanh đây không có ai – Anh bỏ tay tôi ra đi, tôi sẽ ở lại mà. Hứa đấy, không chạy đâu!
Danny
bỗng mỉm cười, nhìn tôi rồi từ từ thả tay ra. Ôi trời, hotboy cũng biết
cười sao? Nhưng mà cái nụ cười ấy… đẹp thật đấy. Cũng may tôi đã miễn
nhiễm với những nụ cười ” sát thương” thế này rồi, không thì chẳng biết
phải có bao nhiêu cái mạng mới giúp tôi sống sót dc cho đến khi ra
trường mất! T.T
- Danny…
- …
- Ở đây mọi người hay gọi tôi là Judy.
- Nhưng tôi chỉ thích gọi… em là Đan thôi.
- …Hả? Này này ai là… em của anh chứ?
- Đan
không biết hay vờ như không biết vậy? Tôi, Ryan và Billy học trên em hai lớp đấy. Đi cùng Ryan lâu vậy mà cậu ta không nói cho em biết sao?
- Không phải, cái đó thì tất nhiên là tôi biết, nhưng mà…nhưng mà anh không thấy gọi thế này rất… rất là không dc sao?
- Có
gì không dc?- Danny nhìn tôi bằng vẻ mặt thật sự nghiêm túc. Cũng câu
hỏi ấy nhưng nếu là Ryan thì tôi sẽ không bị áp lực thế này.
- Thì… thật ra chúng ta có thân thiết gì đâu, gọi như thế người khác sẽ hiểu lầm mất.
- Ai
hiểu lầm? Danny này trước giờ không phải để ý đến thái độ của người
khác. Những điều tôi thích, tại sao phải quan tâm xem người ta nghĩ thế
nào?
Bá đạo! Quá báo đạo!!! Anh ta kiêu ngạo thế này mà sao vẫn có nhiều cô nàng thích thú đến thế không biết nữa.
- Anh không quan tâm nhưng mà tôi thì quan tâm đấy – Tôi bỗng nhiên nổi cáu – “Bạn gái” anh mà biết lại đến tìm tôi thì sao?
- Bạn gái? Bạn gái nào?
- Hey, đến cả bạn gái mình mà anh không bi