H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

H…o..t Boy ? Rắc Rối Đấy, Chạy Mau!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323733

Bình chọn: 8.5.00/10/373 lượt.

muốn như thế chứ? – Người mẹ trẻ hơi đắn đo nhìn đứa con gái 6 tuổi của mình nước mắt ướt nhòe cả khuôn mặt xinh xắn.

- Con chắc!

- Được, vậy mẹ sẽ giúp con. Nhưng, sẽ phải có điều kiện.

- Dạ được, chỉ cần mẹ giúp con thôi.

- Con sẽ làm bất cứ điều gì mà mẹ yêu cầu chứ?

- Vâng ạ.

Lau nhẹ đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mí mắt, người phụ nữ ấy đưa ngón tay út của mình ra:

- Hứa đấy.

- Vâng, con hứa.

Một lời hứa, và một cái ngoắc tay. Tất cả để bắt đầu cho một số phận…

~~~

- Còn việc gì sao?

Rose hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần:

- Dạ vâng, là chuyện của Trịnh gia.

- Không phải nhà đó cùng với tổng công ty KA đã biến mất gần 12 năm nay rồi sao?

- Vâng ,đúng là như thế, nhưng có người đã nhận ra đại tiểu thư của Trịnh gia: Trịnh Tiểu Kim hiện đang theo học ngay tại đây.

- Tại học viện Royal?

- Đúng vậy, nhưng với cái tên khác, cùng một lý lịch đã được thay đổi hoàn toàn. Đây là ảnh chụp của cô ta.

Cần bức ảnh hơi mờ trên tay, khóe miệng thủ lĩnh khẽ cong lên một đường kì dị. “Hóa ra là cô gái này à?”

- Nhưng tại sao Trịnh gia lại để cho cô cháu gái yêu quý của mình trở lại đây? Ha ha cứ nghĩ họ sẽ như rùa rụt đầu an phận bên Anh chứ?

- Lần này, hình như là có sự giúp đỡ của một thế lực nào đó, à không, có
lẽ là hai. Còn về lý do Trịnh gia để Trịnh Tiểu Kim theo học tại đây thì có lẽ là vì suất học bổng kinh tế này. – Rose đưa tiếp cho thủ lĩnh một tờ A4 được ép plastic khá cẩn thận – Trong đây có ghi rõ tất cả những
học viên trong top 10 suất sắc nhất sẽ nhận được học bổng 40000$, và 3
học viên dẫn đầu sẽ có cơ hội được gặp gỡ và giao lưu 1 tuần tại Pháp
với giáo sư Olardo Daring, cũng là chủ tịch tập đoàn kinh tế MAX có tầm
ảnh hưởng lớn trên thế giới hiện nay. Có thể Trịnh gia định nhân cơ hội
này xin giúp đỡ.

- Giúp đỡ một KA đã bị xóa sổ cách đây 12 năm? Cũng khá thú vị đấy nhỉ? Được rồi, còn việc gì nữa không?

- Dạ không ạ.

- Thế thì về đi!

- Chị chưa về sao?

- Chưa, ta còn có chút việc ở đây.

- Vậy em về trước.

“Cạch”, cánh cửa dẫn ra sân thượng được đóng lại nhẹ nhàng. Gió vẫn thổi khá
mạnh. Bức ảnh cùng tờ giấy trên tay như sắp bị hất tung lên, nhưng cô
gái vẫn cầm nó rất chặt. Bất ngờ chiếc mặt nạ rơi xuống, để lộ ra gương
mặt thánh thiện cùng đôi mắt trong veo… Không ai có thể nghĩ rằng thủ
lĩnh của ROSE lại là một cô gái trẻ như vậy, có lẽ ngay cả Rose cũng sẽ
bất ngờ nếu như nhìn được cảnh tượng lúc này: người mà cô vẫn tôn kính
gọi bằng “chị cả” ấy thực ra lại chỉ là một con bé “vắt mũi chưa sạch”.
Nhưng chỉ là nếu thôi, vì lúc này sân thượng đâu còn ai. Và, tất cả cũng chỉ là những lớp mặt nạ chồng lên nhau mà thôi. Vẻ yếu đuối, mỏng manh
và trong sáng kia cũng chỉ là một chiếc mặt nạ hoàn hảo để che đi những
âm mưu toan tính đã ăn mòn tâm hồn cô gái trẻ này từ rất lâu, rất lâu
rồi.

Một lựa chọn sai lầm đã vô tình kéo theo những sai lầm liên tiếp tưởng
chừng như không có điểm dừng… Đến khi nào cô gái đó mới nhận ra?



Nghĩa trang Đặng gia

Một chàng trai với mái tóc màu bạch kim nổi bật trong nắng chiều đứng lặng
trước ngôi mộ mang tên “Đặng Duy Phong”. Đó là người anh trai yêu quý
hơn anh 7 tuổi, đã mất trong vụ tai nạn kinh hoàng cách đây vừa tròn 13
năm. Và hôm nay… là ngày giỗ thứ 13 của Phong. Từ từ ngồi xuống, đặt bó
hoa huệ trắng lên mộ anh trai, Danny không ngăn được giọt lệ nóng hổi
lăn trên má. 13 năm rồi, không lần nào đến đây mà anh kìm được lòng
mình. Kì lạ một điều là dù đã quên sạch mọi kí ức, kể cả gương mặt của
cha mẹ nhưng Danny vẫn luôn nhớ đến người anh trai đã lấy thân mình che
chở cho anh năm đó. Sau 8 tháng sống như người thực vật, giờ phút tỉnh
lại, câu đầu tiên anh hỏi cũng là “Anh Phong đâu?”…

~~~

- Anh ơi, anh ơi! – Cậu bé Duy Minh đầu bê bết máu, cố gắng gượng lay người anh trai đang lịm đi trên nền đất lạnh.

- Minh Minh… – Duy Phong thều thào, cố mở mắt và nở một nụ cười ấm áp
cuối cùng – Đừng … khóc, con trai… mà khóc là không… được đâu. Minh
Minh… của anh phải… thật mạnh mẽ… Minh Minh…

- Anh… Anh ơi!!!

Duy Minh òa khóc, bàn tay vấy máu không ngừng đưa lên giật giật áo anh
trai. Trời lại đổ mưa… Hai cậu bé nằm giữa đống đồ đạc ngổn ngang, bên
cạnh là chiếc xe tải lật ngược cùng người tài xế không biết đã bỏ đi từ
lúc nào.

Máu…

Nước mắt…

Và mưa…

Tất cả hòa vào nhau… Một bức màn trắng xóa…

~~~

Đưa tay lau đi giọt nước mắt đau thương của mình, Danny mỉm cười. “Minh
Minh của anh phải thật mạnh mẽ…”. Vụ tai nạn năm ấy đã lấy đi của anh
tất cả kí ức, nhưng lại để lại nỗi đau không thể nào quên. Nếu như Duy
Phong không lấy thân mình che chắn cho anh, nếu như anh trai cứ để anh
rơi tự do từ trên xe tải xuống như vậy thì có lẽ… có lẽ người nằm đây
bây giờ đã là anh rồi…


XtGem Forum catalog