
heo dõi người ta thì làm ơn cẩn thận thêm chút nữa đi, chiếc xe đỏ choét này của anh tôi đã nhìn thấy từ lúc đang đi đến đây rồi!”
“Tiện đường thôi, làm như cứ ai đến đây đều là đi theo cô vậy”
“Tiện đường? Nhà anh ở phía đông thành phố . Nhìn kĩ lại dùm tôi, đây là trạm xe buýt phía Tây, hơn nữa còn là 5 giờ sáng đấy! Không phải anh…”
“Ey, đừng có nghĩ bậy! Tôi… đi đâu kệ tôi chứ, liên quan gì đến cô!”
“Thẹn quá hóa giận à? Được thôi, kệ thì kệ. Nếu lát mà tôi thấy anh đi theo chúng tôi thì đừng có trách!”
” …”
~~~
- Này, đi đâu vậy? – Tôi túm lấy áo Rei hỏi dồn dập – Mà người trong xe là ai thế?
- Một – kẻ – đáng – ghét!!! >”<
- Ha ha
- Ryan! Anh cười gì ? Ai cho anh cười!!! >”< !!! Mà sao anh đến muộn vậy, có biết là…
- Rồi rồi Tiểu thư, không cười không cười…
Ách, lại nhắc đến chuyện đi muộn +_+
- Ey, là tại tớ hẹn sai giờ mà… – Tôi kéo kéo áo Rei – Thôi xe đến rồi kìa!
“Xịch!” Chiếc xe dừng lại, ba chúng tôi cùng bước lên, bắt đầu chuyến về nhà đầy mong đợi…
Nhà ơi, Đan về nè!!!
Bình minh đang đến, theo chân ai vội vã
Hãy bước đi, đi trên con đường quen thuộc
Tìm về nơi, ngày xa xưa
Về nơi ấy bao nhiêu buồn vui
Kìa con phố, còn lại đây chút lá rêu tàn úa
Có chút đổi thay rêu phong nhạt nhòa
Đâu đây, mùa hương quên lãng
Phía trước, ai về
Gió ơi về đâu những tiếng ru
Từng chiều gọi nắng lên, về tắm mãi bên sông
Về nhìn bóng dáng quen thuộc
Tường nụ cười người dấu yêu. VỀ NHÀ
Part 2: Lâm Giang
- Em yêu! Em yêu dậy đi!!!
- Hả? – Tôi mơ màng
- Đẹp quá!
- Cái gì đẹp?
- Sông này này!
Rồi Rei xoay đầu tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Hầy, hôm nay xe đi nhanh gớm, mới hơn 1 tiếng đã đến đầu Thành phố Lâm Giang rồi. Ôi quê tôi!
Tôi vỗ ngực đầy tự hào: Chuyện, Lâm Giang mà!
- Mà sông này tên là gì vậy?
- À, sông Lâm Chi. Khụ khụ…Thực ra sông này ban đầu có tên là Bình Nguyên cơ. Cái tên Lâm Chi kể ra thì được bắt nguồn từ một câu chuyện khá dài.Nghe nói ngày xưa có một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết. Tình cảm của họ đẹp như một bức tranh thủy mặc với gam màu trầm ấm mà chỉ mới nhìn thôi người ta muốn như được bước trọn vào trong đó rồi. Chàng trai tên là Gia Lâm, cô gái là Mẫn Chi. Hai nhà Lâm -Mẫn cũng rất tán thành cho tình yêu của đôi trẻ, thậm chí còn định sẵn ngày tổ chức đám cưới nữa. Haizzz nhưng mà có lẽ như người ta thường nói tình yêu quá đẹp sẽ không có được kết cục tốt đẹp… Trước hôm tổ chức lễ cưới đúng ba ngày, trời mưa ròng rã, cuối cùng thì ập đến một trận Đại hồng thủy khủng khiếp… Cả làng Phù Thiên ngập trong biển nước. Lẽ ra Mẫn Chi và Gia Lâm đã thoát được lên núi cùng gia đình rồi, nhưng không đành để mặc những người còn lại, Gia Lâm quay lại cứu người… Cũng vì cố gắng đưa một em nhỏ lên bờ khi đã thấm mệt, Gia Lâm bị dòng nước cuốn trôi…Rồi thì cơn lũ cũng qua đi, tất cả lại trở về làng… Không chịu được sự thật quá đau đớn là Gia Lâm đã ra đi, Mẫn Chi ngày ngày ra bờ sông ngồi đợi, rồi khóc… Cứ như vậy suốt bao nhiêu năm, không ngày nào cô thôi hi vọng rằng Gia Lâm sẽ trở về… Con sông nơi Gia Lâm ra đi và Mẫn Chi ngày ngày ngóng trông sau đó được đổi tên thành Lâm Chi, theo tên của hai người để người đời mãi nhớ đến tình yêu thủy chung cao thượng của đôi trẻ…
- Có mỗi tên sông thôi mà cũng có cả câu chuyện dài thế cơ à? Oáp…
- Rei! – Tôi nhíu mày nhìn cô bạn Tomboy ngáp ngắn ngáp dài không chút ý tứ kia – Cậu ngủ thế chưa đủ à, hay là… nghe chuyện tớ kể buồn ngủ?
- no no no! – Rei lắc đầu nguầy nguậy – Em yêu kể chuyện rất hay, nhưng mà chuyện dài quá làm Rei buồn ngủ thôi.
- What! Cậu không thấy là câu chuyện rất cảm động sao?
- Không, chỉ thấy buồn ngủ thôi…
Grừ grừ >”< Nếu không phải đang ở trên xe đông người thì tôi thật muốn xông lên bóp cổ lè lưỡi cô nàng Rei này mất! Ừ thì đúng là tôi không có năng khiếu trong mấy việc kể chuyện này cho lắm ( điểm hình là hồi Tiểu học, mỗi lần cô giáo gọi tôi lên trả bài phần “Kể chuyện” * là y như rằng cả lớp ngáp dài như Rei bây giờ TT.TT ), với lại… với lại thực ra câu chuyện về cái tên của con sông Lâm Chi này cũng không đến nỗi dài như thế, là tôi có thêm chút “gia vị” vào thôi, nhưng mà… nhưng mà Rei có cần phản ứng thế kia không?
>”
- Dây thần kinh lãng mạn của cậu đứt luôn rồi à?
- Hì hì – Rei gãi gãi mái tóc ngắn nâu óng của mình ( thực sự thì tôi rất thích cái kiểu tóc ấy của Rei, nếu không phải vì “trung thành” với mái tóc đen dài ( dù bây giờ nó không dài lắm =.=) quen thuộc thì có lẽ tôi đã thử cắt như vậy rồi he he) – Có đâu mà đứt…
- …
- Em yêu không biết đâu chứ ở nhà mọi người toàn gọi Rei là “máu lạnh” thôi.
Máu… máu lạnh??