Kẻ Cướp Tình Yêu

Kẻ Cướp Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325883

Bình chọn: 9.5.00/10/588 lượt.

ta là một cô gái tuy
không rực rỡ như Đan nhưng trông cô ta cũng không tồi chút nào. Anh ta
đi qua cô và không thèm nhìn cô dù chỉ một lần. Còn cô gái nhìn Đan đầy
thách thức. Thấy thế nên cô quyết định quay trở vô trong và ngồi vào bàn của hai kẻ “khó ưa” ấy rồi Đan còn khuyến mãi cho họ thêm một nụ cười
chết người của mình. Cô gái nhìn Đan tỏ vẻ khó chịu nhưng Đan chẳng may
may quan tâm đến cô ta ánh mắt cô vẫn luôn hướng về phía “tảng băng”
trước mặt.

_Em vẫn chưa biết tên anh!

Cô gái lườm Ly một cái rồi vòng tay qua eo “tảng băng” dịu dàng hỏi:

_ Anh quen cô gái này sao??

Anh lạnh lùng đáp:

_Không quen!!

Đan hơi sựng người vì câu nói ấy cô mau chóng lấy lại phong thái kêu ngạo và nói:

_Tui cũng không quen anh, chẳng qua là tui thích nhìn vẻ bề ngoài của anh!

Anh ta nhìn Đan đầy khó hiểu. Bắt gặp ánh mắt màu hổ phách đang nhìn mình
nên Đan mỉm cười thật tươi với anh. Cô gái nhìn Đan rồi lại nhìn anh ta
đầy lo lắng:

_Anh à em không thích chỗ này hay mình đi chỗ khác đi!

Anh ta đứng dậy và thủng thẳng bỏ đi còn cô gái cũng mau chóng bước theo
sau anh chàng. Trước khi đi cô không quên ngoái lại nhìn Đan lần
cuối.Đan vẫn ngồi đấy với vẻ mặt vô cùng thản nhiên thậm chí cô còn mỉm
cười chào tạm biệt đối thủ. Những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt e dè, có lẽ là ái ngại vì họ nghĩ đầu óc cô không được bình thường.

Ngoài trời mưa tầm tã không ngớt. Đan tần ngần trước mái hiên đợi mưa tạnh
khá lâu mới quay trở về nhà. Ngôi nhà mà cô chẳng muốn vể một tí nào.

Vừa về tới cửa nhà là thái độ của Đan thay đổi hẳn. Vẻ mặt cô trờ nên
lạnh lùng đáng sợ hơn bao giờ hết. Đan nhìn cái kẻ đang lả lơi buông lời ngon ngọt với cha cô ngay trên ghế salon phòng khách bằng ánh mắt rực
lửa. Thoáng thấy cô ta sở nên e dè sợ sệt nên Đan đi thẳng một mạch về
phòng mình. Đan ngả người lên nệm rồi bực tức ném cái gối bay vào góc
phòng:

_Khốn kiếp, mẹ chỉ vừa mất một tháng thôi mà. Tại sao các người có thể thản nhiên đến như vậy?

Cơn tức giận như kéo cô quay trở về cái ký ức khiến cô sợ hãi nhất:

_Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, mẹ đừng bỏ con mà!!

_Mẹ ơi!!

Trong tiếng khóc nức nở cô vẫn cô gắng lay mẹ cô dậy. Mà sao bà vẫn nằm im
trên chiếc giường trắng muốt. Các vị bác sĩ đứng xung quanh nhưng chẳng
thể làm được gì hơn nữa. Chiếc máy thở ôxy cũng đã được rút ra từ lâu.
Chỉ tại cô bị xúc động quá mạnh nên không thể chấp nhận cái sự thật đang diễn ra. Ba cô cái người mà cô gọi bằng ba lúc mẹ cô ra đi ông cũng vẫn không đến vì ông đang mải mê ở cạnh cô người tình bé nhỏ của mình trong khi cô ả chỉ đáng tuổi con ông. Mẹ cô là một người phụ nữ hiền lành
phúc hậu. Chính vì thế nên bà đã bị một đứa con gái chỉ đáng tuổi con
mình cướp đi cái hạnh phúc đã từng thuộc về bà suốt một chặng đường dài. Đan nhếch miệng cười cay đắng cô tự hỏi:

_Tại sao những người hiền
lành tốt bụng luôn nhận được đau khổ mà người xấu thì luôn được hạnh
phúc? Thế thì cần gì phải làm người tốt??

Khoác vội chiếc áo
khoác Đan chạy xuống gara và lấy chiếc BMW mui trần đỏ chói phóng đi.
Ngoài trời mưa tầm tã thế mà Đan chẳng buồn nâng mái che của xe lên cứ
mặc cho mưa tuôn xối xả. Cô cứ thế nhấn ga mà chạy. Gió thổi lạnh buốt
cả hai tay môi Đan tái đi vì lạnh. Đan chạy lướt qua con hẻm trống vô
tình cô thấy một đám người tay lăm le vũ khí đang bu quanh một người con trai tay không có một tấc sắt nào. Đan nhấn ga trờ xe tới rồi hét lên:

_Mau lên đây!!

Người con trai vội phóng lên xe cô mau chóng nhấn ga cho xe chạy đi. Đám côn
đồ đó vội chạy đuổi theo một đoạn thì không còn thấy nữa. Lúc này Đan
mới quay sang hỏi thăm người cô vừa cứu:

_Không sao chứ??

Người con trai thôi ngoái lại phía sau và quay sang nhìn cô:

_Sao lại là cô?

Thì ra là người cô trông chờ bấy lâu nay. Đan cũng ngạc nhiên không kém nhưng cô nàng chỉ nhếch miệng cười:

_Nếu biết là anh thì tôi sẽ không dừng lại!

_Dừng xe!! đột ngột anh ta quát lên khiến Đan giật mình loạng choạng tay lái. Anh ta nói tiếp:

_Tránh ra để tui lái cho!!

Đan ngạc nhiên nhìn anh ta nhưng rồi mau chóng đổi chổ cho anh ta. Cô cố lẩm bẩm đủ cho kẻ bên cạnh nghe thấy:

_Anh ta bị thần kinh à? Có cần phải hét lớn dữ vậy không??

Dù biết anh ta nghe được những gì cô nói nhưng anh ta lại khiến Đan cảm
thấy bực tức hơn vì anh chàng cứ im lặng đến khó hiểu. Anh ta nhấn ga
cho xe chạy nhanh hơn. Đan vốn đã quen với tốc độ nên cô không phản ứng
gì với cái tốc độ kinh khủng 80km/h của anh ta. Thấy anh lâu lâu lại
nhìn qua kính chiếu hậu nên Đan cũng bắt chước nhìn theo thì thấy theo
sau xe của Đan và anh có hai chiếc BMW màu đen đang bám sát phía sau.
Đan khều anh:

_Bọn họ đuổi theo anh phải không??

Anh ta chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ:

_Uh!!.

Rồi lại nhấn ga mạnh thêm cho xe vọt đi nhanh hơn. Cả ba chiếc xe rượt


XtGem Forum catalog