Snack's 1967
Kẹo Bạc Hà

Kẹo Bạc Hà

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324931

Bình chọn: 7.5.00/10/493 lượt.

chỉ đỗ ngoài cổng, một người phụ nữ
bước xuống, đi bộ vào, bà ta mặc bộ com- lê màu đen, rất lịch sự. Vừa đi, vừa
cúi chào mọi học sinh và thầy cô giáo. Chợt ánh mắt bà ta chạm phải Dương Lạp,
sững sờ rồi lại mỉm cười với cô. Quả là con người giao tiếp giỏi.

- Woa, ra là mẹ con, thể nào, sợ thật đấy! – Một bạn
nữ ồ lên kinh ngạc.

Dương Lạp cảm thấy rối
bời, quay sang nhìn Trân Trân, lúc này cô cũng ngạc nhiên không kém. Định nói
gì đó nhưng Dương lạp lại quay đi. Trân Trân khẽ thở dài: “ Tiểu Phong…thì ra
là như vậy.”

Bà ta đi qua Hoàng Hiểu
Vương, không buồn nhìn, chỉnh lại micro, giọng quyết đoán:

- Chào tất cả các bạn học sinh đang có mặt ở đây, tôi
rất vinh dự được nhà trường tiếp đón nồng nhiệt như vậy.

Dưới khán đài, học sinh
vỗ tay rào rào. Duy chỉ có Dương Lạp là vẫn đứng im, Tiểu Trân huých tay cô:

- Này, cậu sao vậy? Muốn gây sự chú ý hả?

Không chú ý giọng nói của
bạn, Dương Lạp vẫn đăm đăm nhìn người phụ nữ trên kia, bà ta cũng nhìn lại cô,
không một chút biểu cảm nào cả, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác người đàn
bà này chẳng hề đơn giản.

- Hôm nay, tôi đã xem toàn bộ báo cáo về thành tích
của nhà trường trong thời gian qua, rất lấy làm phấn khởi, tôi quyết định sẽ
xây cho nhà trường một khu bể bơi để các em có thể vận động thoải mái hơn, và
cũng là để phục vụ cho kì thi bơi cấp quốc gia sắp tới.

Một lần nữa học sinh lại
vỗ tay nhiệt liệt, quyết định này không tồi chút nào. Thầy Hiệu trưởng đứng
cạnh đó thở phào nhẹ nhõm.

- Tuy nhiên! – Giọng bà ta đanh lại khiến tất cả im
lặng, không dám thở mạnh.

- Tôi mới biết về một vụ việc xảy ra gần đây Thầy giáo
mà sàm sỡ học sinh ư? Thật bỉ ổi! Các em nghĩ sao ạ?

Không ai dám nói gì, nín
thin thít, cứ tưởng sự việc này sẽ im lìm rồi chứ.

- Mời em Dương Lạp Lạp lên bục!

Tiếng gọi làm cô giật bắn
mình. "Sao bà ta lại gọi mình?" Mặc dù thắc mắc nhưng chân cô vẫn
lững thững bước lên trên lễ đài. Bà Hoàng rời khỏi vị trí, ra bắt tay Dương
Lạp, người ngoài nhìn cứ tưởng là một cái bắt tay chào hỏi nhưng thực ra nó rất
mạnh, bà ta bóp tay cô, mặc dù rất đau nhưng cô vẫn mỉm cười đáp trả. Trở lại
bên micro, bà Hoàng niềm nở:

- Em Dương Lạp Lạp là nạn nhân của vụ việc, tôi hay
mặt nhà trường xin lỗi em. Thầy Đường là thầy giáo của trường, vì vậy chúng tôi
sẽ đền bù thiệt hại cho em.

Nghe đến đó, Dương Lạp
sững người, bà ta đâu nhất thiết phải xướng ra cho mọi người nghe như vậy. Cô
quay mặt khó hiểu nhìn.

- Nghe nói em Dương Lạp Lạp là trẻ mồ côi, đang sống
tạm ở nhà bạn. Chi bằng em chuyển đến nhà tôi ở một thời gian. Chúng tôi sẽ lo
toàn bộ chi phí. Còn nữa, em sẽ được đưa đi đón về bằng xe riêng của nhà tôi.
Nếu em muốn, em sẽ được miễn phí toàn bộ vật phẩm mua ở mọi cửa hàng trực thuộc
thành phố này. Đây là lời xin lỗi nho nhỏ của tôi. Ngoài ra em còn có yêu cầu
gì thêm thì cứ liên lạc với tôi.

“ Cái quái gì thế? Đây chẳng phải là giam lỏng người
khác sao? Cái gì mà chuyển đến nhà đó ở, cùng với vợ chồng bà ta và tên khốn
Hoàng Hiểu Vương kia ư?” Cô tức giận định đứng dậy phản bác thì tên Hoàng Hiểu
Vương kia đã đứng dậy trước, mặt đỏ phừng phừng:

- Cái gì? Con không đồng ý cô ta đến nhà mình ở, cô ta
là cái quái gì?

Dưới khán đài, mọi người
chăm chú quan sát cuộc chiến bên trên kia, một vài người chắc chắn sẽ ước mình
là người bị hại.

- Em Hoàng Hiểu Vương, yêu cầu em trật tự, đây là
trường học, tôi và em không hề có bất cứ quan hệ nào cả, đây là quyết định của
tôi.

Bà Hoàng quắc mắt nhìn
Hoàng Hiểu Vương gằn giọng. Thật đáng sợ, người Dương Lạp run lên bần bật. Bất
lực, cậu ta đành ngồi xuống với vẻ hậm hực.

Kết thúc buổi lễ, mọi
người tản ra đi về, bàn tán đủ thứ chuyện. Trân Trân chạy đến bên Dương Lạp,
lắc mạnh:

- Oa, cậu sướng nhé!

Mặt Dương Lạp thất thần,
không biểu hiện cũng chẳng nghe Trân Trân nói gì…Hai tai ù ù. Trước khi lên xe
ra về, bà Hoàng gặp riêng Dương Lạp, đưa một mẩu giấy nhỏ:

- Đây là địa chỉ nhà tôi, em dọn đến ngay từ ngày mai
dùm nhé.

- Ơ, không, em không thể nhận. – Giọng Dương Lạp run
run.

- Em yên tâm, tôi thường xuyên vắng nhà, chồng tôi thì
ở nước ngoài, chỉ có Tiểu Vương thôi.

Bà ta nhìn Dương Lạp đăm
đăm, tỏ ý đe dọa:

- Em sẽ không trái ý tôi?

Nói xong, bà cho xe phóng vụt đi, để lại
sau Dương Lạp đang đứng như trời trồng.

"Sao lại chuyển đến
nhà đó ở? Một cách để đánh bóng tên tuổi của những quý bà như vậy ư? Cũng phải,
việc ban phước cho những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa thì thật sự giống
như một vị tiên rồi."- Dương Lạp thầm nghĩ.

..........

- Lạp Lạp, mấy quyển tạp chí này thì sao?

Giọng Trân Trân từ nhà
kho nói với ra, có chút khó chịu.

- Thôi, mang làm gì nhiều, mình cũng không ở đó lâu
đâu.

Trân Trân quay ra nhìn
Dương Lạp bằng ánh mắt khó hiểu.

- Sao cậu lại chấp nhận ra đó