XtGem Forum catalog
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328045

Bình chọn: 7.00/10/804 lượt.

ình yếu đuối. Sẽ có một ngày cô tìm được kẻ đã hại chết tiểu thư, lúc đó cô nhất định sẽ liều chết với hắn.

Ngoài kia bầu trời vẫn đen ngòm một mảnh, không gian tĩnh lặng đến mức tiếng nói lảm nhảm của nam tử này cũng có thể vang đến mấy dặm. Tiểu Hồng ngồi bên cạnh hắn đã hơn hai canh giờ, hiện tại tình hình hắn đã ổn định hơn một chút cô mới an tâm, chỉ mong sao ngày mai hắn có thể tỉnh dậy rồi tìm người đưa mình về nhà.

Điều đầu tiên Hoa tỷ nhắc nhở Tiểu Hồng đó chính là không được tin tưởng vào nam nhân, đặc biệt là nam nhân không quen biết. Hôm nay cô cứu hắn chỉ là bất đắc dĩ, ngày mai hắn tỉnh lại tuyệt đối không thể lưu lại nơi này.

Phong Mạc Vũ mở mắt, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn là một cô nương đang cầm bàn tay hắn rồi gục đầu trên đó mà ngủ. Phong Mạc Vũ quan sát một lượt căn phòng xác định nơi này tạm thời an toàn, căn phòng bày trí đơn giản, đồ đạc trong phòng không nhiều và được sắp xếp rất gọn gàng. Đặc biệt nơi này lại được trang trí bằng những tấm màn màu xanh nhạt gợi cho người ta cảm giác thanh tịnh lạ kỳ.

Cảm giác được có thứ gì đó đang động đậy trong tay mình Tiểu Hồng bất ngờ tỉnh giấc. Cô mở mắt nhìn thấy bóng dáng nam tử đang ngồi trên giường lại nhìn mình với ánh mắt rất lạ, cảm thấy có điều gì đó không đúng Tiểu Hồng liền vội vàng nhìn chính bản thân mình. Điều khiến Tiểu Hồng ngượng ngùng mà không thể giải thích đó là hai tay mình đang nắm chặt bàn tay của hắn, phải chăng vừa rồi cô tựa vào tay hắn ngủ?

Bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, Tiểu Hồng vội vã buông thõng cánh tay của hắn ra mà quên mất trên cánh tay này đang có một vết thương khá sâu. Cơn đau đột nhiên ập đến từ bả vai, Phong Mạc Vũ hơi nhíu mày một chút nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng kêu đau nào.

Nhận thấy hành động vừa rồi của mình có hơi vội vàng nên Tiểu Hồng cất tiếng xin lỗi.

- Xin lỗi ngươi, ta không phải cố ý. Hiện tại ngươi đã tỉnh, ta nghĩ ngươi có thể rời đi hoặc ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở đâu ta sẽ báo tin họ đến đón ngươi về.

Phong Mạc Vũ trầm lặng chưa nói gì. Tiểu cô nương này vừa thấy hắn tỉnh lại đã có ý đuổi hắn đi thực không có lương tâm mà. Hiện tại chưa biết Ngọc Hoan thừa tướng có suy tính gì, với tình hình sức khỏe của hắn nếu liều lĩnh trở về Vân vương phủ chỉ e sẽ mất mạng. Nơi đây tạm thời an toàn, đợi sau khi nội lực hắn hồi phục rồi rời đi cũng chưa muộn. "Tiểu cô nương à, có lẽ ta phải làm phiền cô rồi".

Phong Mạc Vũ đột nhiên biến sắc, khuôn mặt vốn có chút hồng hào hiện tại trở nên trắng bệch. Hắn ôm ngực ho sặc sụa vài cái, một ngụm máu đỏ tươi theo khóe miệng trào ra. Tiểu Hồng nhận thấy tình hình có vẻ không ổn vội vàng lấy khăn tay của mình lau đi vết máu trên khóe miệng hắn.

- Ngươi....ngươi ổn chứ?

Phong Mạc Vũ bày ra vẻ mặt ốm yếu, thanh âm thều thào tựa như không còn chút sức lực nào.

- Cô...nương...ta hiện tại không có nhà...nhưng ta không muốn làm phiền cô nương...cô nương yên tâm, ta sẽ rời đi ngay bây giờ...

Nói rồi hắn cố gắng vén tấm mền lên rồi gượng dậy, tất cả mọi động tác đều được thực hiện với tốc độ chậm nhất có thể. Thậm chí sau khi vừa trở mình được Phong Mạc Vũ liền ngã lăn xuống đất, thân mình vô lực nằm im bất động trên nền đất.

Tiểu Hồng không biết phải làm sao. Vết thương của người này rất nặng hiện tại phải nằm tĩnh dưỡng ít nhất vài tuần, hắn cũng vừa nói hắn không có nhà nếu cô nhẫn tâm đuổi hắn đi chẳng phải là dồn hắn vào chỗ chết. Nhưng giữ lại hắn cũng không thể, hắn tốt xấu thế nào không ai biết được ngộ nhỡ hắn nổi tâm bất chính thì với mấy chiêu thức võ công quèn của cô chắc chắn không thoát được.

Một người lăn lộn trên chiến trường nhiều năm như Phong Mạc Vũ rất nhanh đã biết tiểu cô nương trước mặt đang nghĩ gì, xem ra cần phải bỏ thêm chút công sức nữa mới có thể khiến cô nương này đồng ý thu nhận hắn ở lại.

Phong Mạc Vũ gắng gượng thân mình đứng dậy, trên mặt hắn thể hiện rõ quyết tâm không chịu khuất phục những cơn đau đớn quằn quại. Một vầng mồ hôi ướt đẫm trên trán càng làm khuôn mặt vốn đã trắng bệch trở nên yếu ớt vô cùng, miệng vết thương vừa mới tạm thời không ứa ra máu bởi vì những động tác cố gắng của hắn mà nứt toác, máu tươi tiếp tục rỉ ra in dấu dưới mặt sàn.

- Ngươi không cần cử động mạnh như vậy, tạm thời ngươi cứ ở lại chỗ này, ta sẽ không đuổi ngươi đi nữa...

Tiểu Hồng vốn là cô nương lương thiện nên không có cách nào làm ngơ với tình trạng của hắn. Dù sao hắn đã thành ra cái bộ dạng như vậy rồi, có nổi tâm bất chính cũng không thể làm gì được. "Xem như tích chút phúc đức cho tiểu thư ở trên trời vậy".

Khó khăn lắm Tiểu Hồng mới đỡ được thân hình cao lớn của Phong Mạc Vũ lên giường, nhìn những vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu trên người hắn cô liền trừng mắt làm ra vẻ mặt hung dữ.

- Ngươi thấy chưa, ta lại phải băng bó lại. Lần sau ngươi còn hành động tùy tiện như vậy thì mặc ngươi mất máu mà chết, nghe chưa.

Sau khi băng bó xong