
ng Tiểu Hồng sẽ mất mạng.
Bị chủy thủ kề trên cổ nữ nhân vẫn cố gắng duy trì sắc mặt bình tĩnh nhưng Phong Mạc Vũ sớm đã nhìn thấy nét sợ hãi vừa thoáng qua.
- Ngươi nghĩ Nhiếp chính vương thống soái tam quân chỉ là hữu danh vô thực thôi sao. Một kẻ trói gà chưa chặt như ngươi mà dám cả gan uy hiếp bổn vương thì phải biết kết cục sẽ như thế nào. Cho ngươi cơ hội cuối cùng nói Tiểu Hồng ở đâu.
Toàn thân Phong Mạc Vũ tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt lãnh đạm gắn chặt lên người kẻ thù nhất thời khiến cô ta đứng im bất động không dám phản kháng.
Lần này thì thảm rồi, đại tỷ phái cô đến đây để thử lòng Phong Mạc Vũ. Vốn dĩ khi hắn chấp nhận bỏ qua tất cả những điều bịa đặt để đến với Tiểu Hồng thì nhiệm vụ đã hoàn thành thế nhưng cô lại quá kích nghĩ ra trò ép hắn tự sát thế nên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Chuyện cô bị một người mất hết nội lực đánh bại mà truyền ra ngoài thì sau này trong Nhật Song hội còn dám nhìn ai nữa chứ. Hic, hôm nay thật là xui xẻo mà...
- Được rồi, được rồi, không muốn chơi với người nữa, bỏ chủy thủ xuống ta sẽ mang Tiểu Hồng đến đây.
Thấy Phong Mạc Vũ có vẻ chưa tin tưởng nên Tiểu Đào đành phải lên tiếng tiếp.
(Tiểu Đào là một trong hai người thân cận của lão đại - Hoa ma ma, tài năng nổi trội là cải trang và giả giọng nói. Nếu các bạn còn nhớ thì chương 18 "ký ức đau thương" nhân vật này đã xuất hiện một lần).
- Xin ngài Nhiếp chính vương, nếu ngài không hạ chủy thủ xuống thì Tiểu Hồng sẽ phải ngồi đó khóc đến sáng đấy, chắc chắn tiểu nha đầu này từ nãy đến giờ đã nghe thấy hết mọi chuyện diễn ra rồi.
Phong Mạc Vũ thu chủy thủ trong tay về, hắn nhìn ra trong mắt vị cô nương này không có giả dối vì vậy liều lĩnh buông tay. Dẫu sao hắn cũng tự tin khả năng của mình thừa sức đối phó cô ta.
Tiểu Đào bước đến đằng sau chiếc mành đỏ rực rỡ, bên trong có một chiếc ghế nhỏ và một nữ nhân mặc hỷ phục đang ngồi trên đó chính là Tiểu Hồng. Được Tiểu Đào giải huyệt Tiểu Hồng vội vàng ngồi dậy, vén khăn loan ra khỏi đầu mình. Động tác của cô rất vội vã bởi vì từ nãy đến giờ cô chỉ có thể khổ sở ngồi im bất động để mà lắng nghe mọi chuyện.
- Tiểu Đào tỉ tỉ, vì sao tỉ lại ở đây?
Đáp trả lại nghi hoặc của Tiểu Hồng là một nụ cười bí hiểm. Tiểu Đào lắc đầu thở dài, vị tiểu muội này đến bao giờ mới hết ngốc nghếch đây, chẳng lẽ từ nãy đến giờ mọi thứ vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao.
- Tiểu Hồng ngốc, muội không rõ hay sao còn hỏi, là ta đến giúp muội nhìn rõ nam nhân này.
Tiểu Đào dẫn Tiểu Hồng đến trước mặt Phong Mạc Vũ. Chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy hắn Tiểu Hồng lại khóc nức nở, chủ động chạy đến ôm chặt hắn.
- Hu hu, Phong Mạc Vũ....
Cô chẳng biết nói gì hơn chỉ có thể gọi tên hắn trong tiếng nghẹn ngào, mà Phong Mạc Vũ cũng lẳng lặng để Tiểu Hồng ôm, mặc cho nước mắt cô thấm đẫm hết hỷ bào của hắn. Hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô rồi nhẹ nhàng vòng hai tay ôm chặt giai nhân bé nhỏ vào lòng.
- Được rồi! hai người còn nhiều thời gian, đừng có làm như thế trước mặt ta chứ, ta vẫn còn trong trắng lắm. Tiểu Hồng, có thích món quà đêm tân hôn của ta không, nếu muốn cảm ơn thì sau này phải cho ta là mẫu thân nuôi của tiểu hài tử này nghe chưa.
Nói xong Tiểu Đào nhanh chóng rời khỏi phòng, nếu còn ở lâu thêm chút nữa chắc là bị nước mắt của Tiểu Hồng dìm chết đuối mất. Hơn nữa phải nhân cơ hội Phong Mạc Vũ chưa chú ý đến mà rời khỏi, nếu hắn tự dưng nổi ý muốn trừng phạt thì cô có mười cái mạng cũng không thoát được.
Trong phòng hoa chúc, nữ tử vùi sâu vào ngực nam nhân khóc nức nở, mãi đến khi nước mắt cạn hết mới chịu ngừng.
- Được rồi Tiểu Hồng, nếu nàng còn khóc nữa thì đêm nay ta và nàng sẽ động phòng hoa chúc thế nào đây?
Câu nói của Phong Mạc Vũ kéo ý trí Tiểu Hồng quay trở về. Nhìn lại mảnh ướt đẫm trên ngực hắn Tiểu Hồng không khỏi áy náy. Nhưng mà tên nam nhân này vẫn còn hứng thú động phòng hoa chúc sao, nói thật từ nãy đến giờ cô đã thấm mệt rồi, giờ chỉ muốn ngủ một giấc tới sáng.
- Phong Mạc Vũ, hình như thiếp không phải tân nương của chàng, Đinh Uyển Uyển mới đúng.
Phong Mạc Vũ dừng động tác ôn nhu, tay gõ nhẹ lên đầu Tiểu Hồng một cái. Nữ nhân ngu ngốc này sao lại chậm hiểu như vậy. Hắn hiện tại đã hiểu rõ tâm ý của hoàng hậu nương nương, vậy mà trước đây hắn đã từng ngu muội xem người là kẻ thù, đợi đến sáng mai hắn nhất định đích thân thỉnh tội với người. Còn về chuyện nữ nhân này không hiểu thì thôi, hắn cũng lười giải thích.
- Tiểu Hồng, tâm ý của ta nàng còn chưa hiểu rõ hay sao. Nàng thực sự muốn ta về với Đinh Uyển Uyển?
Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Phong Mạc Vũ, Tiểu Hồng biết vừa rồi mình đã nói sai. Mặc kệ mọi chuyện là như thế nào cô cũng không muốn phải xa Phong Mạc Vũ lần nữa. Đôi tay nhỏ bé tăng thêm lực đạo ôm chặt eo Phong Mạc Vũ, gương mặt cô đỏ ửng, ái ngại vùi sâu vào ngực hắn.
- Phong Mạc Vũ, thiếp thực sự không muốn chàng thú Đinh