
...
........................................................
Nàng không tin nổi vào tai mình, hôm nay hắn lại dám nói với nàng bằng cái giọng đó, nếu không phải bản thân mình vừa nghe thấy thì có lẽ nàng đã quên mất con người đứng trước mặt mình đã từng đáng sợ đến mức nào.
Mặc kệ, nàng không quản nổi mấy chuyện đó, điều quan trọng hiện tại là có kẻ dám mang của người đi. Bọn chúng ăn gan hùm báo mới dám làm chuyện to gan lớn mật như vậy.
Nàng nhắm mắt, hít một hơi sâu. Vừa rồi nàng còn suy nghĩ tới hắn đang nổi giận không nên chọc vào thế nhưng mọi chuyện đã đi quá giới hạn rồi, chuyện mang ba người bọn họ đi là không thể. Tâm tình đã ổn định, nàng mở mắt nhìn đám thái giám đang chuẩn bị kiệu đưa ba người họ đi. Tựa tiếu phi tiếu, nàng nhìn họ và giọng điệu hết sức bình thản.
- Muốn đưa người của ta đi?
Đám cung nữ thái giám cúi thấp đầu không dám tự ý hành sự, tốt nhất bản thân nên an phận chờ quyết định cuối cùng. Sống trong cái hoàng cung này đã lâu có chuyện gì mà họ không biết, tuy hoàng thượng đã hạ chỉ nhưng hoàng hậu không tán thành thì mọi sự vẫn chưa chắc chắn.
Hoàng thượng hiếm khi có thái độ dứt khoát như vậy trước mặt hoàng hậu, mà hoàng hậu cũng chẳng kém. Vừa rồi hoàng hậu nói một câu rất ngắn gọn, rất nhẹ nhàng "muốn đưa người của ta đi?", thế nhưng không ai là không hiểu khi hoàng hậu càng dịu dàng thì lại càng đáng sợ. Lần này chỉ hy vọng hoàng hậu và hoàng thượng sớm giải quyết chiến sự để bọn khố rách áo ôm như họ đỡ khổ.
- Nương tử, nàng không nghĩ đến ba người họ đều đã xuất giá tòng phu rồi hay sao. Nàng có nghĩ đến cảm nhận của tam đệ, Trương Phi, Triệu Tấn không? nàng có bao giờ nghĩ rằng Tiểu Hồng, Tiểu Thanh và Tiểu Yến muốn hồi phủ không? Nghe lời ta để họ trở về đi.
Nàng đứng im, không để lộ bất cứ biểu tình gì ra khuôn mặt. Đúng, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, chưa bao giờ hỏi họ một câu rằng có muốn ở lại cùng nàng không. Nhìn qua ba khuôn mặt đang cúi gằm nàng nghĩ hắn đã nói đúng.
- Ba em muốn trở về?
Đáp lại câu hỏi của nàng là sự im lặng. Nàng buồn. Một nỗi buồn ập đến không báo trước, cũng chẳng hiểu rõ nguyên nhân vì sao đến. Bọn họ không muốn ở lại cùng nàng, vậy tại sao không ai lên tiếng? Họ thà chịu uất ức ở Trúc Mai điện cũng không dám mở lời cùng nàng, là do họ sợ nàng sao?
- Ta mệt rồi muốn đi ngủ. Còn ba em có thể trở về rồi, yên tâm ta sẽ không tính kế trả thù đâu....
Nàng xoay người hướng về cửa chính, chẳng muốn quan tâm bọn họ vui mừng đến mức nào khi được nàng buông tha. Chắc chắn rồi, rời khỏi cái nơi đáng sợ này lại còn kèm theo lời hứa đảm bảo của một kẻ nhỏ nhen ích kỷ hay trả thù riêng như nàng thì có lý do gì mà không vui được cơ chứ.
Một chuyện không quan trọng nhưng sao khiến tâm nàng đau như vậy. Nàng không muốn kẻ khác nhìn thấy nỗi bi thương này. Bọn họ cũng rời đi rồi, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình nàng. Có lẽ sống cô đơn quá lâu đã khiến người ta bị ám ảnh bởi nó, chỉ một chút mất mát thôi cũng đủ khiến người ta giật mình lo sợ...sẽ có một ngày ta lại cô đơn...
Bọn họ còn chưa theo kịp những gì đang diễn ra. Vượt quá ngoài sức tưởng tượng của họ rồi, không nghĩ rằng chỉ một câu nói của hoàng thượng đã có thể đem mọi chuyện hóa giải. Cũng chính vì niềm vui quá lớn nên chẳng ai có thể cảm nhận được chút buồn trong tâm tư của nàng.
- Đa tạ hoàng hậu đã tác thành.
- Đa tạ đại tỉ.
- Đa tạ tiểu thư.
Nàng nên khóc hay vẫn cố gắng mỉm cười đây. Họ xem việc rời khỏi Trúc Mai điện là đặc ân lớn lao, đến mức tất cả quỳ xuống và đa tạ nàng. Từ "đa tạ" này chính là nhát dao trí mạng phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của lớp mặt nạ ngụy trang, nàng sắp không cầm cự được nữa rồi. Nếu chính nàng đặt vào vị trí của họ có lẽ nàng còn ghét cái thân xác này hơn cả bọn họ.
- Không cần đa tạ, các ngươi mau khởi hành hồi phủ đi.
Nàng không có can đảm quay lại nhìn mọi người, chỉ sợ nàng sẽ không cầm được mà rơi nước mắt. Thanh âm vang lên rất nhẹ, vẫn kịp thốt ra trước khi nơi cổ họng nghèn nghẹn.
Nàng cài chặt cửa, trong phòng chỉ còn lại mình nàng. Nàng vùi mặt vào lớp chăn dày, lúc này những tiếng khóc nức đã không còn bị áp chế nơi cổ họng, nước mắt cứ như vậy tuôn ra thành dòng. Sẽ chỉ khóc thêm một lần này, đến ngày mai nàng sẽ không khóc nữa, chẳng phải trước kia không có họ nàng vẫn sống tốt đấy thôi.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng đã quá mệt mỏi và chìm sâu vào trong giấc ngủ. Trong khi mơ màng trên khóe mắt còn in dấu giọt nước mắt chưa kịp khô. Hắn đưa tay lau khô giọt nước mắt ấy rồi ngắm nhìn nữ nhân đang vùi mình trong chăn ngủ, ngoan hiền như một tiểu hài tử.
Hắn biết nàng sẽ đau lòng khi Tiểu Thanh, Tiểu Yến và Tiểu Hồng rời đi nhưng hắn không thể làm khác bởi vì sớm muộn bọn họ cũng phải rời khỏi. Thực ra ngay từ lúc nàng đồng ý cho họ rời khỏi hắn đã nhìn ra tâm tư của nàng, chỉ có điều không muốn làm những ngườ