XtGem Forum catalog
Khoảnh Khắc Dưới Mưa

Khoảnh Khắc Dưới Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321531

Bình chọn: 7.00/10/153 lượt.

chứng là Quân đã tìm thấy Lâm
Anh sau hai năm, Quân cũng làm mọi cách để xin chuyển đến đây, tất cả
cũng chỉ vì Lâm Anh thôi đó hì hì…

Nó đỏ mặt, lúng túng.

- Nhưng tại sao… Quân lại thích tôi???

Ko cần phải đắn đo suy nghĩ, Quân đáp lại.

- Đơn giản vì Lâm Anh là Lâm Anh, nên Quân thích!!!

Rồi Quân tiến đến gần nó, sáp miệng vào tai nó thì thầm.

- Lâm Anh đồng ý làm bạn gái Quân nhé?

Nó tròn xoe mắt lên nhìn Quân, cậu ấy mĩm cười với nó, nụ cười làm cả
người nó như nóng ran, tim nó như muốn nhảy ra ngoài, một cảm giác nào
đó khó tả…



- Tao thấy con nhỏ đó có gì hay ho, thế mà một hotboy như anh Quân lại thích nó, chẳng hiểu ra làm sao!!!

- Đúng rồi đấy, trong mặt nhỏ đó chỉ muốn đánh cho nó một trận!!!

- Hix hix anh Quân của tao… sao lại dám cướp mất thần tượng của lòng tao chứ??? hix hix

Cả trường bắt đầu náo loạn về chuyện của Lâm Anh và Quân. Con gái các lớp
trên dưới lúc nào rãnh rỗi lại lôi chuyện nó ra bàn tán này nọ, nhiều
khi còn ghen ghét nói xấu nhau về nó nữa.

Hắn vẫn ko biết gì cả, hắn ốm cả tuần nay vì dầm mưa hôm nọ, khiến hắn nằm liệt giường ko dậy được nổi.

Thấy hắn bước vào lớp, thằng Bính cận chạy đến chào đón nồng nhiệt.

- Ôi tình iu của tao, tao nhớ mày quá…!!! hehe. ( sến ko chịu nổi ^^)

- Con lạy bố. Nhớ tao sao ko đến thăm hả??? – hắn lườm mắt.

- Hiihi… bố muốn đến thăm mày lắm. Nhưng thời gian nó ko cho phép.

Hắn nhìn xung quanh, chuyển hướng sang chuyện khác.

- Ê này! Mấy con nhóc trường mình đang bàn tán chuyện gì có vẻ sôi nổi thế hả???

Thằng Bính cận nhìn theo, cứ ấp a ấp úng.

- Ah uhm… đâu có chuyện gì đâu. Toàn chuyện con gái vớ vẩn thôi. – Thằng
Bính cận đánh trống lãng – Thôi, vào ngồi đi, sắp đến giờ vào học rồi!

Cuối cùng thì cũng ra chơi. Hắn mong nhất là gặp nó, cả tuần hắn chỉ nhớ duy nhất mỗi nó. Hắn nhớ nó đến nỗi ngày nào cũng mơ thấy nó, nhớ nó
đến muốn lết xuống giường chỉ để gặp nó thôi. Hắn nhớ nó kinh khủng.

Hắn chạy thật nhanh xuống căn tin. Từ đằng xa hắn thấy nó vẫn một mình ngồi học bài ở chỗ cũ, hắn hí hửng định giơ tay lên chào nó, thì…

- Đồ ăn đến rồi đây!!! Lâm Anh thích uống sữa nóng và bánh mì lát quẹt bơ với đường đúng ko? Quân chọn cho Lâm Anh rồi đó!

Ngồi đối diện nó ko ai khác là Quân. Đáp lại Quân bằng ánh mắt thân thiện, nó cảm ơn rồi mĩm cười nhận đồ ăn.

- Bài này khó quá, Lâm Anh nghĩ mãi ko ra, Quân biết ko???

- Đâu? Đưa Quân xem!

Đầu Quân cúi gần đầu nó, chỉ trỏ vào cuốn sách.

- Bài này dễ thôi, để Quân chỉ cho… thế này nhé.. đấy.. Quân đã tóm tắt lại để Lâm Anh dễ hiểu rồi đấy!

- Ừh ha, vậy mà Lâm Anh suy nghĩ mãi ko ra… hì hì.

- Lần sau có bài gì khó thì cứ hỏi Quân nha! Thôi ăn đi đừng học nữa!

Hai đứa nó tình tứ với nhau giữa chốn đông người. Dường như chẳng thèm để ý đến những cặp mắt trong cái căn tin này.

Hắn ngỡ ngàng đến khó hiểu, hắn ko biết nó đang làm gì, nhưng hắn tức lắm.
Đầu của hắn như đang bóc khói, mặt hầm hầm. Hắn muốn hỏi cho ra nhẽ
chuyện này là thế nào, hắn ko thể đứng im mà nhìn tụi nó mãi thế được.

Hắn đùng đùng tiến đến bàn nó, cầm cổ tay nó lôi nó ra ngoài trong sự ngạc nhiên của tất cả những ai có mặt ở căn tin.

Khi đã ra khỏi cửa, nó giằng mạnh tay lại.

- Bỏ tay ra. Anh đang làm cái trò gì thế?

Hắn giận giữ quay lại nhìn nó.

- Câu này tôi hỏi em mới đúng! Em cả cậu ta đang làm gì, hả?

Nó ko nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói.

- Đều ko liên quan đến anh. Đừng xen vào chuyện của tôi nữa!!!!

Thấy giọng điệu nó trả lời như mọi chuyện đều ko có gì, hắn lại càng tức hơn, mặt hắn đỏ như tương ớt.

- Cái gì mà ko liên quan? – Hắn lớn giọng hét lên như kẻ điên – Nói đi! Chuyện đấy là thế nào hả??? Hả?

Nó cũng bắt đầu thấy khó chịu với cái tính tự cao tự đại của hắn. Nó mở to mắt lên nhìn hắn, âm thanh vẫn ko thay đổi.

- Được! Vậy thì tôi nói cho anh biết, anh đối với tôi chẳng là cái gì
cả!!! Cho nên, anh ko có quyền hỏi tôi bất cứ điều gì, càng ko được lớn
tiếng với tôi anh hiểu ko?

Nói rồi nó bỏ đi. Nó biết mình hơi tàn nhẫn một chút, nhưng nếu ko nói thẳng thì hắn sẽ còn quá đáng hơn như thế.



Hắn đi về lớp với bộ dạng thất thần.

” Chắc mình vừa ốm một trận xong nên đầu óc còn lù mù, chưa tỉnh hẳn. Đúng rồi, chắc mình suy nghĩ nhiều quá thôi !!! “

Thằng Bính cận nhìn thấy cái vẻ của hắn từ ngoài đi vào, cậu ta cũng đoán ra được chuyện gì với hắn.

- Mày gặp Lâm Anh rồi đúng ko?

- Tao ko biết. – Hắn vẫn thừ ra thế. – Chắc tao vừa mơ, Lâm Anh vốn ko phải như vậy!!!!

Thằng Bính cận chẳng hiểu mô tê gì. Đưa một tay lên trán nó, một tay đặt vào trán mình.

- Mày lại ấm đầu à? Mơ cái gì mà mơ hả? – Rồi Bính cận thở dài,