Old school Swatch Watches
Không Phải Là Cổ Tích

Không Phải Là Cổ Tích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324770

Bình chọn: 9.00/10/477 lượt.

uyền rủa tên
Phước Nguyên. Tất nhiên là tôi không phát ra thành tiếng ( tôi chưa
khùng đến mức ấy!) mà chỉ “âm thầm, lặng lẽ”…c.h.ử.i trong lòng.

Nhưng chưa kịp mắng sang câu thứ 2 thì trong đầu tôi dội lên giọng nói oang oang của tên tóc vàng.

“Chấm dứt cái trò mắng nhiếc sau lưng người ta đi. Em mắng cái gì anh
đều nghe rõ từng chữ đó! Đang làm việc mà cứ nghe tiếng em mắng xối xả
trong đầu khiến anh không tài nào tập trung được.Anh còn chưa hết giận
em đâu. Hừ!”

“Anh…anh…”

Tôi cấm khẩu hoàn toàn. Chính xác hơn là cấm khẩu trong suy nghĩ. Tại
sao anh ta lại nghe được nhỉ??? Hơ hơ! Mọi thứ càng lúc càng rối tung
lên. Mấy lần trước cũng rủa thầm anh ta trong bụng nhưng có nghe anh ta
phản ứng lại đâu. Thực ra là như thế nào??? Kỳ lạ quá!!!
Akkkkkkkkkkkkkkkkk

……………………………………

Mấy ngày hôm nay tôi chẳng muốn đi học chút nào nhưng cũng phải cắn răng đi học. Không phải vì tôi không muốn đi học mà vì cứ thấy mặt tôi xuất
hiện là mọi người trong trường lại nhao nhao lên. Hết xì xầm lại qua chỉ trỏ. Mà tôi đã làm cái gì quá đáng đâu chứ? Chẳng lẽ chỉ vì hôm Concert tên tóc vàng quỳ xuống bên cạnh hỏi han và che chắn cho tôi mà họ buộc
ngay cho tôi cái tội danh cướp đi thần tượng của họ ư??? Đó mà cũng gọi
là hâm mộ à??? Tôi nghĩ là ích kỷ thì đúng hơn. Thần tượng cũng là
người, cũng biết buồn vui hờn giận, cũng có nhiều mối quan hệ với mọi
người xung quanh. Tại sao những người tự nhận là fan như đám người hôm
bữa lại luôn bó chặt một suy nghĩ hẹp hòi rằng thần tượng là của riêng
họ và không cho phép chia sẻ với người khác? Tôi không thể hiểu được.
Cái này phải gọi là fan cuồng chứ không còn ở mức độ fan bình thường
nữa. Hix…

Chú Bảy gần như đã trở về tình trạng bình thường. Suốt ngày ổng chỉ biết bày trò trêu chọc tôi. Như thế còn tốt hơn so với việc chú ấy nhốt mình trong phòng và im lặng đến mức đáng sợ. Nhưng tôi vẫn luôn có một thắc
mắc tuy rằng chẳng bao giờ dám hỏi chú Bảy vì sợ ổng lại lên cơn. Đó là
tại sao sau mỗi lần nổi cơn quậy phá thì chú Bảy không hề nhớ mình đã
từng làm gì. Ban đầu thì mọi người trong nhà cũng có hỏi chú ấy nhưng
dần dà ai cũng im lặng không hỏi nữa vì có hỏi thì mặt chú ấy cũng
nghệch ra như thể chẳng hiểu chúng tôi đang hỏi gì. Như lần này cũng
vậy, chú Bảy vẫn vui vẻ tưng tửng như mọi hôm và chẳng hề nhớ trước đó
mình đã lên cơn như thế nào.

- Ê nhóc! Sao mấy hôm nay tao không thấy em Mít của tao qua chở mày thế? Tụi mày giận nhau à?

- Hix…Không có!

- Thế thì tại sao em ấy lặn mất tăm vậy? Mọi hôm trung bình gọi cho tao
10 cuộc / ngày vậy mà gần cả tuần này em ấy chẳng thèm gọi lấy một cuộc. Hay là sức hấp dẫn của tao đã bị thuyên giảm nhỉ? - ổng vừa nói vừa lấy tay sờ sờ cằm ra chiều suy nghĩ.

- Hừ! Cháu không biết! Ghét chú!

Tôi phát bực trước sự ngây thơ nai tơ đến vô lý của chú Bảy. Tại sao chú ấy lại có thể không nhớ một chút gì những hành động mà mình đã gây ra
cho nhỏ Mít cơ chứ??? Báo hại con nhỏ cắt đứt liên lạc với tôi nguyên cả tuần nay luôn. Mà cái đó cũng không quan trọng cho lắm so với vết
thương tinh thần trong lòng con nhỏ. Haizzz. Càng nghĩ càng thương nó
ghê gớm. Mít thuộc tuýp người rất dễ bị tổn thương và chấn động tâm lý.
Một biến cố nhỏ xảy ra thôi cũng làm nó xuống tinh thần rất nhiều chứ
huống gì chuyện lần này. Khi mà nhỏ Mít luôn coi người yêu nó – tức ông
chú mất dịch của tôi là hoàng tử độc tôn duy nhất của cuộc đời. Nhiều
lúc tôi còn cảm giác nó yêu chú tôi hơn là yêu bản thân nó nữa. Thật là
tội lỗi…

…………………………..

Đang vật lộn với đống bài tập của Toán cao cấp, tôi dừng bút nhìn xuống
phía sân khi nghe có tiếng chuông cửa. Và tôi đứng bật dậy khi thấy con
bé Phước Nghi đang vẫy vẫy tay nhìn mình kèm theo một nụ cười mà không
biết bao nhiêu lần đã đi vào cơn ác mộng của tôi. Lại cái quái gì nữa
đây???

- Nhóc tới đây có chuyện gì thế? –
tôi vừa mở cổng vừa ái ngại nhìn con nhỏ. Không hiểu sao cứ mỗi khi thấy nó là da gà tôi lại nổi lên. Hix...

- Chị cầm lấy rồi vào thay đi, em đợi! – con nhỏ vừa cười híp mắt vừa chìa ra cho tôi một cái túi xách màu vàng.

- Thay cái gì cơ??? Nhóc bị gì vậy???

- Thì chị cứ cầm lấy rồi vào thay nhanh đi.

- Nè! Chị bực rồi nhé! Tự nhiên khi không em bắt chị thay cái này cái
nọ. Sao em hư thế hả??? – vì không hiểu con nhỏ muốn gì nên tôi bất giác nổi khùng lên.

Và có lẽ tôi đã tự làm cho tình hình trở nên phức tạp. Con nhỏ sau khi
nghe lời nói nặng vừa rồi của tôi, mặt mày đang tươi tỉnh thì bỗng chốc
sa sầm cả lại và những giây tiếp theo thì nước mắt hai hàng chảy ròng
ròng. Tôi hoảng hồn:

- Cái gì thế??? Sao tự nhiên khóc vậy hả???

- Huhu!!!!!!!!!!!!!!!

Nó ré to lên, cường độ càng lúc càng tăng dần. Tôi biết mọi chuyện đang
đi theo chiều hướng tồi tệ nên nhanh chóng xuống nước để ngăn cản sự để ý của hàng xóm xung quanh:

- Bình tĩnh! Nín đi! Chị lên thay liền! Thay liền!!!

Nói đoạn tôi phóng thẳng lên ph