Kiss The Rain

Kiss The Rain

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325532

Bình chọn: 8.00/10/553 lượt.

ng thích tôi hát hò cho lắm, ngay cả khi tôi được lên báo. Nhưng lần này thì…

“Nhất định rồi! Tôi và nhà tôi nhất định sẽ đồng ý!”

Thấy thế, chú An Thông mừng quá, vội chạy tới cầm hai tay mẹ tôi đầy cảm kích.

“Cảm ơn chị nhiều lắm! Chúng tôi tuyệt đối không để cháu Kem chịu thiệt thòi đâu! Còn về việc học tập, chị không phải lo, cháu sẽ đến hãng đĩa vào những buổi chiều rảnh rỗi, nếu cần chúng tôi sẽ thuê gia sư. Cảm ơn chị!”

“Anh đừng khách sáo. Nếu là việc có ích, chúng tôi sẽ ủng hộ cháu chứ không ngăn cấm gì đâu.”

Còn tôi thì ngồi đơ ra ở đó. Tôi thật chẳng bao giờ nghĩ rằng, giọng hát của mình lại được chú ý đến như vậy…Tại sao không nhỉ? Đem hạnh phúc đến cho mọi người, có lẽ đó là sứ mệnh của tôi…



Sau khi được mẹ đồng ý, chú An Thông chở tôi đến bệnh viện nơi ông An Mạnh đang nằm. Có một cảm giác gì đó rất khó tả. Tôi sắp được gặp vị nhạc sĩ nổi tiếng, con người tài hoa mà tôi vô cùng kính trọng.

Đến nơi, chú An Thông đi trước dẫn đường, còn tôi lẽo đẽo theo sau. Sau tiếng “ding” của thang máy, chúng tôi đi qua khá nhiều phòng bệnh, phòng điều trị trên tầng 9 mới tới phòng của ông An Mạnh. Khắp các nơi trong bệnh viện đều có mùi thuốc sát trùng, mùi từ xe đẩy của y tá. Tôi vốn sợ dao kéo, sợ máu, sợ bệnh viện nên cái mùi đặc trưng này quả thực khiến tôi khiếp hãi.

“Đây rồi, vào đi cháu.” Chú An Thông ra hiệu.

Cửa phòng mở, tôi rón rén bước vào. Căn phòng khá nhỏ, có hàng đống máy móc, dây rợ chẳng chịt. Trên chiếc giường bệnh màu trắng toát, có một người đang nằm rất yên lặng. Hẳn là nhạc sĩ An Mạnh rồi.

Không chỉ vậy, ngồi bên cạnh ông còn có một người nữa. Mà dáng vẻ cao lớn, trầm tĩnh của người này đã quá đỗi quen thuộc với tôi…một người mà tôi không hề muốn gặp thêm một lần nào nữa, có gặp cũng chỉ khiến tôi thêm buồn mà thôi.

Nghe thấy tiếng cạch cửa, người đó quay lại. Mặt đối mặt.

Dưới ánh đèn mờ ảo nơi phòng bệnh, đôi mắt của người đó ánh lên những tia sáng lạnh lẽo.

Là anh ư, Kiwi…

Không biết từ lúc nào, tôi bỗng co người định chạy trốn.

Nhưng nghĩ lại, cũng không nên cư xử lố bịch như vậy, nhất là đối với người lớn tuổi. Mấy hôm trước, tôi còn tự hứa với bản thân mình rằng khi gặp Kiwi sẽ vui vẻ mỉm cười với anh ấy cơ mà.

Phải rồi, vui lên nào, cứ coi như người trước mắt mình là nam diễn viên quyến rũ của Transformer-Shia Labeouf là được, rất ngưỡng mộ, rất thích nhưng không thể chạm tới. Thế là ổn.

“Kem, vào đi cháu.” Chú An Thông vỗ nhẹ vai tôi.

“Vâng.” Tôi đáp rồi chậm chạp bước vào phòng bệnh, lễ phép chào ông An Mạnh, và cả Kiwi nữa.

“Ông đợi em khá lâu rồi.” Kiwi nói, và nơi khóe mắt anh ấy nở một nụ cười thân thiện.

Ồ, tôi đã làm được, dũng cảm nhìn vào mắt anh ấy, mỉm cười. Có gì khó đâu nhỉ? Cái khoản che giấu cảm xúc đối với tôi mà nói thật dễ dàng làm sao.

Nhìn quanh, căn phòng không giống một phòng bệnh thông thường cho lắm. Nó đầy đủ tiện nghi, rất sạch sẽ, ngăn nắp. Tường sơn màu sáng, phía trên treo mấy bức tranh nhỏ và khung ảnh gia đình. Bên cửa sổ là hàng dãy chậu hoa tươi, cây cảnh xanh mát. Gần đó là một cây đàn guitar màu hổ phách được đặt cẩn thận phía góc tường.

Cùng lúc, ông An Mạnh tỉnh dậy, giọng ông run run.

“Là Hạ Kem đấy phải không?”

“Vâng, con bé đây rồi bố ạ.” Chú An Thông kéo ghế mời tôi ngồi.

Lần đầu tiên, tôi được ngắm nhìn vị nhạc sĩ ở khoảng cách gần như thế này.

Ông đã già, hẳn rồi.Trông ông gầy gò, ốm yếu quá, những nếp nhăn đã hằn rõ trên gương mặt dạn dày sương gió. Chắc bệnh tật đã hành hạ ông ghê lắm…

Kiwi chậm rãi đỡ ông ngồi dậy. Bàn tay ông gầy guộc, run rẩy nắm lấy tay tôi.

“Cuối cùng đã tìm thấy cháu! Lần đầu tiên chú An Thông đưa cho ta xem cháu hát, ta đã hiểu, bài hát đó được viết ra là dành cho cháu. Cháu phải hát nó, nhất định phải hát nó…khụ khụ…”

Chưa kịp nói dứt lời thì một tràng ho dữ dội kéo đến. Kiwi ở bên cạnh không ngừng vuốt ngực xoa dịu cho ông.

“Ông đừng lo! Tuy cháu không phải ca sĩ, nhưng nếu có thể, cháu nhất định sẽ hát!” Tôi vội vàng trấn tĩnh.

“Tốt quá rồi.” Vị nhạc sĩ cười hiền lành.

“Anh biết kiểu gì em cũng nhận lời. Cảm ơn em nhiều lắm, Ice-cream.”

Ice-cream? Anh ấy vẫn gọi tôi là Ice-cream như trước…

“Không, anh đừng nói thế. Em phải cảm ơn mọi người vì đã chú ý đến em mới đúng.” Rồi tôi quay sang phía ông An Mạnh. “Cháu chỉ sợ…cháu làm không được, khiến ông phải thất vọng.”

“Haha…” Vị nhạc sĩ bật cười thành từng tiếng khô khốc. “Ta tin vào sự lựa chọn của mình, và ta tin rằng cháu sẽ làm được. Ở cháu có cái gì đó rất mộc, rất hồn nhiên, chân thật, không hề bị chi phối bởi các kĩ thuật. Ta thích điều đó, hoang dã, nhưng lại không hoang dại. Cách cháu hát rất nhẹ nhõm, bay bổng như sương khói, vừa mát lạnh, lại vừa ấm áp…Cháu…có thể hát cho ta nghe được không?” Ông nhìn tôi trìu mến.

“Ở…đâ


Duck hunt