XtGem Forum catalog
Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324163

Bình chọn: 9.5.00/10/416 lượt.

ấy mà tôi không vướng tay vướng chân tôi sẽ đập cho hắn u nguyên cục trên đầu luôn. Chẳng biết lúc truóc hắn tử tế thế nào, chứ thế này là không ổn!

" Thiếu gia à! Đó là Hoàng tiểu thư, người mà người vẫn ngày đêm mong nhớ, đâu có phải người lạ!" Ông quản gia nhìn hắn, ánh mắt đầy buồn rầu.

" Ông còn dám cãi tôi hả?" Cái tên trời đánh đó lớn giọng. Đúng là.... đã hại người tốt, lại còn hại cả người già nữa. THật không thể tha thứ!

Tôi liền lao ra, cầm chặt lấy cổ tay hắn, kéo đi. chẳng biết mình lấy ở đâu ra mà lắm sức lực đến thế nữa


" Sao anh nói vậy với ông ấy?" Tôi cắc cứ " Lại còn gọi tôi là người lạ nữa chứ! Dù tôi bị mất trí nhớ, nhưng anh đâu có bị mất, phải không nào?"

" Nhưng tình cảm cũng mất luôn rồi phải không?" Thiên trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như ăn tuơi nuốt sống. MỘt nỗi sợ hãi mơ hồ trào lên.

tôi im lặng, mím chặt môi " ờ thì..."

Thiên cười nhẹ, rồi bước ra chỗ tủ rượu, rót một ly, đưa lên miệng.

" Này! Anh không được uống rượu! Rượu mạnh lắm đó!" Tôi giật cái ly trên tay hắn ta, trừng mắt, mọi sợ hãi biến mất tiêu.

" Tại sao...." Hắn nắm chặt vai tôi, cái vai mà mới đây đau ơi là đau còn chưa kịp hồi phục. Ôi cha mẹ ơi! Help me! " TẠi sao lại có thể quên tôi đi cơ chứ? tôi thì ngày nhớ đêm mong, còn em, em đã làm gì trong những ngày không có tôi ở bên? Lời hứa ấy, nếu tôi không tìm ra em sớm hơn, liệu em có thực hiện không? Tại sao lần nào gặp nhau em cũng bảo tôi là rượu có hại cho sức khỏe, trong khi ở gần bên em, trái tim tôi còn bị làm tổn thuơng gấp cả vạn lần. Tại sao tôi lại yêu em cơ chứ?"

Hai câu hỏi một ngày. Tại sao tôi lại yêu em?

Tôi không biết câu hỏi của Duy là thật hay giả, nhưng chắc chắn câu hỏi này là thật, thật trăm phần trăm.

Tôi cảm thấy bối rối thực sự, toàn thân khẽ run lên bần bật, mồ hôi rịn ra....

Tại sao lại có cái cảm giác chết tiệt này chứ?

END CHAP

Sau một hồi chờ phản ứng của tôi nhưng không thành ( tôi đoán vậy), cuối cùng, Thiên khẽ khoác cái áo vest vào người " Để anh đưa em về!"

Tôi khẽ gật đầu. Dù sao cái xe chết tiệt kia cũng đang giở chứng, và tôi thì không thể nào về nhà bằng nó được. Đành cho anh ta chở thôi.

Tôi luôn tự hỏi, thực ra quan hệ của tôi và Thiên đã lên đến mức nào nhỉ? Bạn bè? Trên bạn bè? Hơi thinh thích? Yêu nhau? Hay yêu say đắm?

Ôi sến quá!

Chỉ biết là tôi, dù 2 năm trước, 3 năm trước hay n năm về trước thì đều là một kẻ kén cá chọn canh, không dễ gọi một ai đó là chồng, là người yêu, và không dễ yêu một người nào đó một chút nào cả. >"

Lấy tay day day trán của mình, không hiểu sao càng lúc tôi càng thấy đau đầu hơn.

Cuối cùng, tôi phải nhăn nhó ôm lấy cái đầu chết tiệt. Sao mà giống phim Hàn quá vậy nè? Muốn nhớ mà không nhớ được, đã thế lại còn bị đau hơn nữa. Ông Trời đúng là có trí tưởng tượng phong phú, toàn nghĩ ra cách hành người không giống ai

" Em ổn chứ? "Thiên hỏi tôi, đồng thời dùng tay áp lên trán tôi " sao đầu nóng quá vậy trời?"

Tôi nhìn hắn, cười nhẹ " I'm Ok!"

FLASH BACK

Giữa trưa nắng gắt, mặc cho ba mẹ nuôi hết sức can ngăn, tôi vẫn đầu trần đi ra chỗ hồ cá vì sợ mấy con cá thân yêu bị đói.

Chà! Người ta bảo đi nắng nhiều.... sẽ vỡ đầu, nên tôi cũng hơi lo, tuy vậy vẫn hùng hổ đi từ nhà lên ngọn đồi xinh đẹp.

" Cá ngoan! ăn đi! mai chị lại cho em ăn tiếp! Yên tâm! Cứ từ từ ăn thôi!" Tôi vừa rắc vụn bánh mì, vừa cười cười với.... mấy con cá.

Ngày ấy mình ngây thơ thế đấy

" Này nhóc! Cho cá ăn nhiều quá nó... phát phì đấy!" Một kẻ nào đó chen vào giữa câu chuyện của tôi.

Đang chênh vênh trên mỏm đá, tôi tưởng mình bị bắt quả tang, nên luống cuống trông thấy. Và suýt nữa bị ngã, nếu như người đó không kéo lại

" aNh là ai? sao lại ở đây?" Tôi nhìn người lẽ ra là ân nhân của mình, cắc cứ

" Hồ của nhóc à? Bộ không ai được đến sao?" Hắn cười tinh ranh.

" ờ thì..." Tôi càng lúc càng lúng túng, vênh mặt lên trời "Thế thì chúc anh chơi vui!"

Ôi! Nắng quá! Trong chốc lát, tất cả xung quanh như quay cuồng...

" Này nhóc, không sao chứ?" Hắn nhìn tôi lo lắng, tay áp lên trán " Uhm.... hình như bị cảm nắng..."

End Flash Back

" Này nhóc, không sao chứ?" CÂu nói ấy quen quá! CHính là người đó phải không?

Ui! CÁi đầu của tôi!

Càng lúc càng đau như búa bổ.

Mặc dù rất muốn lôi cái kí ức từ cái xó xỉnh nào đó trong đầu ra, nhưng.. OK! Tao đầu hàng mày, lão đầu đáng ghét! TAo sẽ nhớ lại, vào một ngày không xa, nhưng tao sẽ never, never khuất phục mày, chỉ tạm thời giuơng cờ trắng thôi

Mười phút sau, cái đầu tôi cũng đã ổn lại. Tôi khẽ thở dài.

NẾu trí nhớ của tôi chỉ đến thế thôi thì làm sao tôi có thể nhớ ra được anh đối với mình quan trọng thế nào cơ chứ?

" chúng ta.... ngày trước... đã từng yêu nhau hả?" Tôi nhìn