
âu chứ nhỉ? Anh biết không? Lúc đầu gặp anh...Em thấy ghét anh cực! Ghét cực ấy. Chả hiểu sao càng ngày em lại càng mềm lòng trước anh. Ai lại đi iêu thầy giáo của mình chứ? Nhưng mà em là ngoại lệ...anh nhờ! Rồi cứ thế càng ngày em lại càng iêu anh...Em đã từng ngĩ rằng mãi mãi em sẽ kô iêu ai khác ngoài anh. Và em sẽ làm như vậy. Mãi mãi kô iêu ai khác ngoài Hirosi đâu! Cho dù bây h` em kô còn bên anh nữa thì anh vẫn phải quản lí công ty thay bác, chăm sóc thằng bé hộ em và iêu một cô gái khác...Có lẽ em sẽ không gặp anh trong vòng 10 năm...20năm hay thậm chí cả đời em sẽ không được gặp anh. Từ khi anh bắt đầu đọc bức thư này thì chúng ta đã là người xa lạ...
Tạm biệt anh và xin lỗi anh rất nhiều. »
Bức thư khá ngắn...ngắn vì nó kô còn gì để nói với hắn nữa...ngắn vì đôi tay nó như bất động và ngắn vì nó kô thể nói gì với hắn nữa. Đôi mắt nó đã nhòe đi vì nước mắt...Những dòng chữ nắn nót đã ướt đẫm nét mực túa ra...Tờ giấy nhăn nheo vì ẩm ướt. Tất cả tạo nên một nỗi buồn của sự chia li...dày vò và đau khổ
ÁAAAAAAAAA.......!
Tiếng hét của bóng ối...
...tiếng hét Thảm Thiết...
tiếng hét Oán Hận...
và...tiếng hét Đau Đớn
Nó hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ tiếng man rợ đến kinh người...Nó làm cho mọi người phải hoảng sợ...phải tránh xa...
- Bà chủ...bà chủ!!! Trời ơi!!!
Nó hoảng hốt chạy xuống nhà...trong lòng thấp thoảng lo lắng...và cái cảnh tượng ghê sợ ấy đã đập vào mắt nó : người bà ta be bét máu, hai mắt trợn lên như muốn bắn ra khỏi hốc mắt và khuôn mặt biến dạng nát bét ra vì va chạm mạnh...bà ta đè lên đứa con trai của nó...mặt thằng bé cũng be bét máu.
Nó đứng lặng đi...mặt cắt kô còn giọt máu...hai tay nó buông thõng và người nó mềm nhũn ra...nó nhìn chằm chằm vào đứa bé, từ từ tiến lại gần hai cái xác. Nó kô khóc...nó kô thể khóc và nó kô khóc được. Nó bế thằng bé lên mặc cho bao nhiêu người ghê sợ khi nhìn thấy cái xác trẻ con biến dạng ấy, vô thức buông ra một câu
- ngủ ngon con nhé
• Nếu tôi biết trước có ngày này...tôi sẽ kô sinh ra trên cõi đời này nữa...
• Nếu tôi biết được con tôi sẽ chết...tôi sẽ kô sinh nó ra trên cõi đời này nữa...
• Nếu tôi biết tôi phải sống khổ sở thế này...tôi sẽ kô gặp anh...Hirosi ạ!
Tháo cái nơ trắng trên đầu, nó ngồi quỳ gối trước mộ đứa trẻ đã nửa ngày rồi...đôi mắt nó dại đi, đôi bàn tay nứt nẻ vì lạnh...làn khói trắng mờ ảo bay xung quanh bao bọc cho nó. Nước mắt nó đã cạn khô, nhìn nó bây h` như một cái xác kô hồn vậy. Nó đã đi khỏi cái nhà ấy...đi khỏi cái nơi địa ngục ấy...và h` thì nó lang thang ngoài đường. Ông ta kô cho phép nó mang Suu đi...mặc dù nó đã cố...nài nỉ...van xin...
« - Bác có thể cho Suu đi cùng cháu kô ạ?
- Mày nghĩ tao cho phép à?
- Cháu xin bác. Cháu chỉ còn mỗi nó là người thân duy nhất...Cháu xin bác mà
- Xin à??? Tại mày! Tại mày mà cháu nội tao chết... Mày cút ra khỏi nhà tao ngay lập tức!!!CÚT...........! - lão ta trợn mắt nhìn nó
- Dạ...cháu xin lỗi... - nó chạy một mạch ra ngoài, đóng sầm cửa lại »
Kô nơi để đi...Kô nơi để đến...Kô người thân...Kô nơi nương tựa...Nó đi lang thang khắp phố này đến phố nọ kiếm việc làm. Kô ai thèm nhận nó...nó đành xin việc tại một quán bar.
- Này em...bao tiền một đêm đấy?? - lão già tầm ngoài 5 chục tuổi dơ tay lên vuốt ve nó
BỐP!!!
Sau tiếng "bốp" át cả tiếng nhạc xập xình như muốn chọc thủng lỗ tai, mọi người đều ngưng hoạt động, hướng cái nhìn kô mấy thiện cảm về phía nó, xì xào bàn tán
- Cút ra. Thằng dê! - nó hất li rượu vào mặt lão
- A! Con này láo. Để xem mày tài dư lào - lão ta túm chặt hai tay nó lại, bắt đầu giở cái chất giọng dê già ra, đôi mắt liếc từ trên xuống dưới cặp đùi của nó và cái tay còn lại của lão lướt nhẹ lên mặt nó
- Thả tao ra...thằng chó này! Mày điên à??? - nó cắn vào cổ tay lão làm lão rú ầm lên như một con thú hoang
- Con...Rượu mời kô uống muốn uống rượu phạt à con điên này - lão ra hiệu cho bọn đàn em giữ chặt tay chân nó. Lão rút trong người ra con giao găm, hướng về phía nó - đứa nào dám tát tao thì sẽ bị hậu quả như con danh này đấy - lão chĩa con dao và rạch một cái xoẹt.
Bộ váy đồng pkục của nó đứt lìa. Nó cố vùng vẫy ra khỏi mấy thằng tóc xanh tóc đỏ kính đen kì dị ấy nhưng kô được...và rồi nó ngất lịm đi khi lão ta nhét vào mồm nó viên thuốc gì đó khá ngọt...
- Dậy rồi sao kô lên tiếng? Cô câm rồi à?
- Anh là ai?
- Con trai lão già hôm qua bị cô tát..! Yoshi...Furu Yoshi
- Hừm...anh đã?
- Tôi kô như lão ta
- Cảm ơn! h` thì tôi đi đc chứ?
- Ở lại! - hắn quay đầu lại nhìn nó...hắn ta đẹp quá...một vẻ đẹp khác hẳn Hirosi...vẻ đẹp khá là " thiên thần" chứ kô " bất cần đời " như Hirosi
- Còn chuyện gì sao? - nó nghiêng đầu
- Mặc quần áo vào và ở lại ăn sáng cùng tôi - hắn ta nói giọng đều đều, nhìn chằm