Pair of Vintage Old School Fru
Lắng Nghe Nước Mắt

Lắng Nghe Nước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323063

Bình chọn: 7.00/10/306 lượt.

o qua.

..............

Mặt trời xuống núi, tiếng côn trùng rả rích bên cửa sổ. Khang vừa đi ăn về. Một không gian vắng lặng. Anh pha cho mình một ly cafe rồi trở về phòng. Trở mình trên chiếc giường lạnh lẽo. Có thể rất lâu nữa anh mới đến đây hoặc cũng có thể là mãi mãi không trở lại. Vì nơi đây, anh nguyện để những ký ức đẹp nhất của mình và Lam được bình yên chôn dấu. Với tay cầm lấy cuốn sách ban chiều của Lam, Khang lật từng trang và đọc mải miết. Em ở đâu? Sự yên ổn chẳng thể đồng nghĩa với tình yêu? Trái tim Khang không thôi buốt nhói. Khang đã hiểu vì sao cô lại rời xa anh đến một bầu trời khác, một vòng tay khác. Tựa như nhân vật Susan trong tiểu thuyết anh đang đọc đêm nay. Không sao cả. Lam vẫn ở đây, ngay bên ngực trái, trái tim anh này.

................

Sáng hôm sau, Khang tỉnh giấc cũng là lúc 10h sáng. Anh khoá cửa phòng mình và nhìn cánh cửa ngôi biệt thự khép lại với đầy nuối tiếc. Tận sâu trong tim, anh biết mình còn yêu Lam tha thiết. Nhưng sau hôm nay, anh sẽ quên Lam. Anh sẽ bắt đầu một cuộc sống khác. Rồi anh sẽ đi qua mùa đông này không có cô bên cạnh. Anh chạy xe hướng về thành phố. Ở đó đang có rất nhiều người đợi anh chỉ tiếc Lam không còn ở đó...

Lấy lại chính mình sau quãng thời gian dài đầy mỏi mệt. Xe vừa chạy vào lòng Hà Nội, Gió gào từng đợt, thảm thiết. Cây ngả nghiêng, cố trụ để khỏi bật tung rễ, mùa đông lạnh tái, tát mạnh tức giận vào từng góc nhà, khe phố, hất tung lần lượt từng tầng áo len dày của người người qua đường. Khang khoá xe, bước vào thang máy tìm về căn hộ của riêng mình nằm bất động trên tầng 18 của khu chung cư cạnh Tây Hồ.

“ Cô đi đổ rác sớm thế?”

“ Khang đấy à. Cháu về rồi hả? Em gái cháu tới tìm mấy lần nhưng cô cũng không biết làm sao để có thể trả lời. Em cháu nhắn bao giờ cháu về thì gọi cho nó.”

Lúc này Khang mới nhớ, anh tắt máy đã được gần hai ngày rồi. Nhoẻn cười cảm ơn cô hàng xóm, anh mở cửa căn hộ và không quên bật máy.

“ Alo. Em tìm anh à?”

“ Anh làm cái gì thế hả? Ông bị tai biến phải vào viện mà vẫn không quên nhắc tên anh.”

Khang kết thúc cuộc gọi trong thần trí hoảng loạn, không thể giấu nổi những hoang mang và sợ hãi trong anh lúc này.

Ánh hoàng hôn cuối chiều mờ nhạt, loang ra thành những vệt dài rồi tan dần theo làn khói mỏng. Khang vội vã rảo bước vào trong Vinmec như sợ chỉ một giây thôi cũng làm anh sống trong ân hận cả đời. Đi về phía phòng Vip của khu bệnh viện quốc tế, anh tìm theo đúng sốphòng 24 mà em gái dặn. Anh thấy ba mẹ mình đang ngồi lặng đi cạnh giường bệnh của ông nội. Còn có các em anh ở đó.

“ Con chào cả nhà. Ông thế nào rồi ạ?”

Ba anh khàn tiếng than thở:

“ Anh vẫn còn vác được xác đến đây cơ đấy.”

Mẹ anh kéo áo ông rồi nhắc nhở: “ Bố vừa mới ngủ. Ông yên lặng tí được không. Con nó cũng đâu có muốn thế, giờ đứa nào không có cuộc sống riêng cơ chứ. Muốn trách mắng gì để lúc khác. Ông về nghỉ đi, dù sao con nó cũng đã đến rồi.”

Rồi bà quay ra mấy đứa cháu nhẹ giọng: “ Các con cũng về đi. Ông không sao cả. Đêm nay có thằng Khang ở lại đây rồi. Dặn mẹ các con không phải sang nữa.”

Ba anh chẳng nói thêm câu nào, cứ thế đi thẳng. Mấy đứa em nhìn anh một cách đầy ái ngại rồi cúi chào mẹ anh, trước lúc ra về, thằng Minh còn huých tay Khang sau đó ghé tai “ Ông còn khoẻ lắm, lúc sáng tỉnh vẫn còn nhắc lần này ra viện phải bắt anh nhanh nhanh lấy vợ thôi. Anh liệu liệu mà gật cho ông vui nhá.”

Khang cười hiền khô như việc câu chuyện vừa nghe xong chẳng liên quan gì tới anh vậy.Cả gian phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Mẹ đưa cho anh chiếc khăn tay thoang thoảng mùi hoa nhài mà suốt hai tám năm qua, chỉ có mẹ anh mới có

“ Nhìn con kìa. Thấm mồ hôi đi. Giữa mùa đông mà cũng đổ mồ hôi được.”

Khang nhìn mẹ trìu mến :

“ Con chỉ sợ ông có mệnh hệ gì thì cả đời con cũng xong, đi theo ông luôn mất.”

Bà Vi nghe vậy không khỏi trách con:

“ Gần ba mươi tuổi đầu rồi chứ ít à. Ăn với nói cho cẩn thận. Ông chưa thấy con và các em nhà chú thành gia thất thì làm sao yên tâm được. Lần này do bị trúng gió lạnh nên ông mới ngã bệnh. Ông quí con nhất nhà nên con liệu mà chăm sóc ông cho cẩn thận. Sinh lão bệnh tử không tránh được. ”

Có lẽ mẹ anh cũng đã già rồi. Đã hai tháng nay anh chưa về nhà ăn bữa cơm nào thì phải. Kể từ sau khi chia tay mối tình đầu, anh liền dọn ra ngoài ở. Anh cũng cần một khoảng không gian của riêng mình. Từ đó chỉ cuối tuần anh mới về nhà ăn cơm. Mặc sức sự giận giữ của ba, rồi sự can ngăn của ông nội và mẹ, Khang vẫn dọn đến khu Tây Hồ. Đã năm năm sống một mình cũng thành quen. Đôi lúc thèm ăn cơm mẹ nấu, anh lại đi từ bờ hồ bên này sang bờ hồ bên kia. Cùng một thành phố mà khoảng cách gia đình ngày càng bị kéo xa. Cho đến hôm nay, nhìn thấy mắt mẹ mình đã không ít nếp nhăn. Tóc bà chỉ qua mấy tháng cũng đã bạc thêm nhiều sợi, thoáng nhìn cũng nhận ra. Cả một đời, mẹ anh bó mình lại vì nhà họ Trịnh.