
1 lần, trong khi ai nấy đều thích thú quan sát khung cảnh Vịnh Nha Trang đẹp lung linh với núi, với biển, với mây
trời đỏ lựng trong ánh hoàng hôn…
Trừ Di. Anh ngồi tựa vào lưng ghế cabin ở phía đối diện với tôi, mắt
nhắm lại như cố chợp mắt được lúc nào hay lúc ấy. Cả đêm làm việc, lại
còn lo cho Linh ra viện, trong lúc tôi nằm khò khò ở khách sạn (+__+)
rồi lại phải gửi mail, rồi lên đây… Sức nào chịu nổi. Tôi chợt thấy
thương Di vô cùng, muốn được ngồi cạnh để cho anh gối đầu lên vai ngủ,
muốn nghe hơi thở Di phà vào má mình, muốn nắm lấy bàn tay ấy… Cảm giác
này khác hẳn so với trước đây, nó không còn bị lôi kéo hay điều khiển
bởi 1 hấp lực mơ hồ nào đó nữa. Tình yêu dành cho anh giờ đây dường như
đã bớt vội vã, mà bắt đầu thấm dần vào tôi theo 1 cách rất êm đềm.
Chúng tôi nhận phòng xong là đã 7 giờ tối, cơn đói của tôi cũng bắt
đầu cồn cào trong bụng, nhưng lại chẳng thấy muốn ăn gì. Trong lúc đợi
Linh tắm, tôi ra ngoài trước, dù sao cũng muốn đi loanh quanh xem resort 5 sao nó thế nào. Sang trọng, sạch sẽ, bóng loáng, và xa xỉ. Có thể
những người giàu có sẽ thấy thích, nhưng với tôi, vẻ hào nhoáng này
thiếu 1 sự gần gũi chân thành. Tất cả những nụ cười chào đón và cung
cách họ phục vụ cứ như 1 cái máy được lập trình theo những quy chuẩn hay nguyên tắc nào đó…
“Mới ở quê lên hả?”
Di khoác vai tôi và hỏi thình lình, mặt hướng ra phía hồ bơi đằng trước. Anh có vẻ tươi tỉnh hơn ban chiều chút đỉnh.
“Tú đâu?”
“Chạy đi đâu rồi, ko biết nữa”
“Anh đói ko?”
“Một chút”
“Ăn gì ko?”
“Món rẻ nhất ở đây là bánh mì bơ tỏi, giá 2.5 đô” – Di quay sang
cười, rồi rút cánh tay khỏi vai tôi, đi nhanh lên trước và ngồi xuống 1
băng ghế đá hoa cương dài màu trắng đục cạnh hồ bơi.
“Anh đến đây bao giờ chưa?”
“Rồi, 2 lần. Nhưng ko ngủ lại…”
“Ừm… anh thấy thích chỗ này ko?”
“Em đoán xem?”
Cái nheo mắt của Di cứ như vừa thách thức vừa kỳ vọng ở câu trả lời
của tôi. Thực sự khi hỏi câu ấy, tôi cũng nghĩ có lẽ Di có cùng 1 cảm
giác với tôi..
“Chắc là ko”
“Tại sao?”
Lý do ư? Vì nó xa hoa? Mà thứ gì xa hoa thì thường là giả dối?
Nghĩ vậy, nhưng tôi lại đáp là “Không biết”. Di nhìn tôi hơi lâu
trước khi xác nhận điều tôi phỏng đoán. Anh gật đầu, đưa tay ra sau cổ,
đấm vài cái cho đỡ mỏi.
“Những lúc uể oải thế này, anh chỉ thích nằm dưới 1 tán cây to và gối đầu lên đùi…nàng tiên cá xinh đẹp hơn là lăn trên giường của phòng
khách sạn, êm như 1 đám bông gòn lạnh toát”
“Ờ …ờ….” – Giọng tôi lơ đãng, nghĩ tới cảnh Di vừa mô tả. Nằm dưới 1
tán cây và gối đầu lên đùi nàng tiên cá ? +_+ Nghe cứ như phim hoạt hình hay phim hài của Adam Sandler ấy nhỉ?
Trong lúc tôi đang thả trí tưởng tượng bay xa, Di thình lình nằm xuống và đầu đặt gọn trên đùi tôi. O__o Ai là tiên cá ở đây??
“Hê…này…”
Mặc dù miệng kêu lên có vẻ phản đối nhưng thực sự là… tôi thấy thích. Kiểu như làm bộ ra vẻ chứ bụng thì khoái chết đi được. T_T
Sau vài mươi giây lúng túng và ngượng ngùng, tôi khẽ khàng luồn những ngón tay mình vào mái tóc Di, vuốt nhẹ mấy lượt. Anh nhắm mắt như ngủ,
nhưng miệng thì huýt sáo như tiếng chim hót, bàn chân lúc lắc theo nhịp
rất đều.
“Em có thấy bình yên ko?”
Di hỏi đúng cái câu mà tôi cũng đang định hỏi. Giữa chỗ ăn chơi giải
trí tận hưởng là chính này, bao nhiêu người thực sự thấy bình yên? Tôi
có thấy ko? Cạnh Di – chàng trai mà tôi nghĩ là tôi yêu?
“Hình như không…” – Tôi chán chường thú nhận – “Mặc dù…em thích ngồi với anh như thế này…”
“Anh cũng đoán vậy” – Lúc này, Di đã thôi nhịp chân và mắt cũng đã mở ra, ngó thẳng lên bầu trời đen và những chòm sao mờ.
“Em hợp với 1 nơi khác, 1 ko gian khác… và 1 người khác …”
“Một người khác?” – Tôi dừng những ngón tay mình và cúi mặt nhìn Di
với dấu hỏi to trên mặt. Di ngồi dậy, cười nhăn răng, cào lại mái tóc
mình rồi vặn người mấy cái, ko trả lời.
“Ý anh là gì?”
“Đôi khi anh có ảo tưởng là anh di chuyển được mặt trời, nhưng thật
ra thì chính anh mới di chuyển chứ mặt trời thì vẫn ở đó thôi, haha”
“???” – Mặt tôi hình như ngu hơn. Gã này đang muốn ẩn dụ điều gì đây??
“Thôi, đừng để ý. Đi ăn nàooooo” – Di vẫn luôn kết thúc đề tài theo
cách của anh, ko giải thích, ko làm rõ, cất mọi suy nghĩ trong đầu mình
và tỏ ra ko có gì đáng để bàn đến nữa.
Tôi ko thích như vậy, ko thích 1 chút nào. Thế nhưng tôi lại chẳng
biết làm sao bắt Di phải nói rõ ra cảm xúc và suy nghĩ của anh. Trong
suốt giai đoạn học chuyên ngành và theo chương trình đào tạo của công
ty, tôi chưa gặp 1 bài học nào hay về trường hợp “khó đỡ” này cả.
Di – là 1 kiểu người hoàn toàn xa lạ đối với tôi. Yêu 1 kẻ hoàn toàn
xa lạ với mình, như thể bạn đang du hành ra vũ trụ, thấy hay ho thú vị
lắm, nhưng ko biết phía trước là gì, cái gì đang chờ đợi mình, liệu mình có…chết ở đó ko? Ko có bản đồ, ko có chỉ d