The Soda Pop
Lãng Tử Gió

Lãng Tử Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323140

Bình chọn: 7.5.00/10/314 lượt.

không tiếp, bảo anh về, Khoa sẽ
chấp nhận. Anh chưa bao giờ ép tôi điều gì. Nhưng liệu tôi có nên làm
như thế? Dù sao thì cũng có hay ho gì đâu nếu để đồng nghiệp thắc mắc
rồi lấy chuyện tôi ra bàn tán, và chưa kể sếp có thể không hài lòng nữa.

“Thôi được rồi. Vậy, thưa quý khách, anh cần tôi tư vấn gì đây?”

Thấy thái độ tôi nói không tỏ ra thân thiện lắm, Khoa bật cười – “Ôi, em đừng căng thẳng như thế chứ!”

“Em có căng thẳng gì đâu. Anh nói đi” – Vẫn bằng bộ mặt không cảm
xúc, tôi đáp trả. Lúc này, nụ cười của Khoa tắt dần, và anh bắt đầu kể
chuyện, không khác những vị khách tôi đã gặp.

“Anh có 1 cô bạn gái, yêu nhau đã 3 năm. Tình cảm tốt đẹp, dịu êm như con thuyền lướt trên mặt hồ phẳng lặng. Không thấy cô ấy phàn nàn gì về anh, và ngược lại…”

“Dừng lại đi” – Tôi lên tiếng – “Anh muốn hỏi em chuyện gì thì cứ thẳng thắn ra, cần gì phải thế???”

Giờ thì tôi đã căng thẳng thật sự, trong khi đó Khoa không thay đổi sắc mặt nhiều, dường như anh đã đoán trước phản ứng của tôi.

“Nếu anh hỏi thẳng, em chắc chắn sẽ bảo là không có gì…”

“……”

“Đúng không?”

“Vậy anh nghĩ dùng cách này thì em sẽ nói?”

“Anh không chắc. Thật ra anh đến đây để gây cho em 1 bất ngờ, xem em có vui khi thấy anh… nhưng sự thật thì dường như không”

Không khí căn phòng nhỏ bỗng chật chội và ngột ngạt, chúng tôi nhìn
nhau, mỗi đứa 1 suy nghĩ riêng xoay vần trong đầu. Không biết Khoa đang
thấy thế nào, chứ tôi thì chỉ muốn chấm dứt buổi nói chuyện khó thở này
ngay lập tức.

“Anh muốn hỏi gì thì hỏi nốt đi”.

“Tại sao cô ấy không muốn lấy anh? Cô ấy có buồn khi xa anh lâu như vậy? Cô ấy có từng nghĩ sẽ bảo anh đừng đi không?”

“……Em không biết…”

Từ bên kia bàn, Khoa đứng dậy, đi vòng sang phía tôi và nắm 2 vay tôi từ phía sau. Còn tôi, chỉ ngồi im như 1 pho tượng đá.

“Chuyên viên tư vấn kiểu này thì hỏng bét, ngốc ạ.” – Giọng anh nhẹ
nhàng – “Em không nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm 3 năm của mình à?”

Hôm nay? 16/5?

Ừ nhỉ. 16/5 năm đó, ngày tôi được nhận học bổng lần đầu tiên, Khoa đã mang đến 1 chùm bong bóng đủ màu, vì tôi từng bảo ngày bé thường ước có chùm bóng bay như thế. Trong khoảnh khắc vui mừng hân hoan, tôi xúc
động nhiều trước sự tinh ý và chân thành ấy, để rồi nhận lời yêu ngay
khi còn chưa hiểu tình yêu có thực sự giản đơn như thế không…

“Ừ, 3 năm. Không ngờ mình đã quen nhau lâu như vậy rồi”

Bỗng Khoa đặt lên tay tôi 1 hộp quà nho nhỏ – “Tặng em, cảm ơn 3 năm đã ở bên anh”.

Sao lúc nào Khoa cũng dịu dàng và ngọt ngào như thế? Ngay cả trong
hoàn cảnh không chút lãng mạn nào thế này… Nhưng sao tôi không bao giờ
có 1 cảm giác hạnh phúc như những đứa bạn trong trường hợp tương tự?

Tôi chỉ thấy nên trân trọng anh, như trân trọng 1 điều quý giá mà
mình may mắn có được. Nói theo phương diện tâm lý học thì đó cũng là 1
cảm giác tồn tại trong tình yêu, nhưng nó lại phải biểu hiện của tình
yêu.

Mà thôi, phân tích làm gì, chẳng phải chúng tôi đã và đang yêu nhau sao??



Đó là 1 chiếc nhẫn đính hạt đá màu xanh biển.

Nó vừa vặn với ngón áp út bàn tay phải của tôi 1 cách hoàn hảo. Khoa
đã quá quen với cỡ của tay tôi, dù đây chỉ mới là chiếc nhẫn thứ hai.
Chiếc đầu tiên bằng bạc đã cũ, chúng tôi mua cùng 1 cặp nhân dịp lễ tình nhân.

“Quà của Khoa hả?” – Mẹ liếc nhìn tôi đang xoay chiếc nhẫn trên tay.

“Dạ. Kỷ niệm 3 năm yêu nhau”

“Đẹp đó chứ. Còn con tặng gì cho nó?”

“Không, con chẳng tặng gì. Anh ấy bảo không cần”

Mẹ nhăn mặt, rồi lại cười, vỗ nhẹ lên cánh tay tôi – “Cái con này,
sao mà tàn nhẫn quá vậy?? Nó bảo không cần nhưng con không tặng thì nó
buồn dữ lắm”

“Vậy để mai con mua cho ảnh cái cà vạt là được thôi”

Lại là cà vạt, hay áo sơ mi, ví, hoặc dây nịt, những thứ mà mỗi lần
thấy cần mua gì cho Khoa là tôi nghĩ đến ngay. Mẹ không có ý kiến gì
nữa, chỉ tiếp tục theo dõi chương trình Nấu ăn trên tivi.

“À, vụ em Linh, chắc mẹ nói với cô Lan giùm là con xin thôi”

Đôi mắt đang chăm chú của mẹ bỗng như đứng chững. Khoảng vài giây thì mẹ đáp bằng giọng rất nhỏ – “Ừ, để mẹ nói”

Tôi biết khi mẹ nghe điều này, mẹ sẽ rất buồn, nhưng tôi thực sự
không muốn làm nữa. Kinh nghiệm và kiên nhẫn của tôi vẫn chưa đủ để có
thể trị liệu, hay nói đơn giản hơn, là giúp đỡ được gì cho em.

Nói gì thì nói, thấy mẹ không vui, tôi cũng nặng lòng làm sao. Mấy khi mẹ có việc cần nhờ đến mình, mà mình thì lại…

Hic.

***

Chiều hôm sau, dù đã chuẩn bị tinh thần và cả lý do để nói chuyện với mẹ Linh, tôi vẫn cảm thấy khó khăn trong lòng. Không biết mẹ đã gọi báo cho bà ấy chưa nữa…

Cửa phòng Linh không đóng hay khép như mọi khi, mà nó mở toang 1 cách lạ lùng. Hình như đã có ai đến?

Chiếc xe lăn nhanh chóng khẳng định câu trả lời mà tôi vừa thầm nghĩ
trong đầu. Tuy nhiên, chủ nhân của nó thì không ngồi trên