Old school Swatch Watches
Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324952

Bình chọn: 8.5.00/10/495 lượt.

hí hoáy cắm cắm cúi cúi tính tính toán
toán làm. Trúc thì khi đã học rồi thì đúng là quên hết mọi thứ. Quả là
mấy đề toán Hoàng đưa hay thật (đối với Trúc thì càng khó là càng hay
mà). “Kinh thật con bé giải đề nhanh thoăn thoắt, mấy đứa lớp mình chắc
ko giỏi bằng con bé này” Hoàng nghĩ

Một lúc sau thì Trúc có vẻ hơi lúng túng với 1 đề toán, Hoàng quay ra hỏi

- Sao thế, ko giải đc sao, có cần tôi giúp gì ko?

- Anh hả? – Trúc ngạc nhiên vì nghĩ Hoàng từ xưa đến nay có học hành gì đâu mà giúp với chả đỡ nhưng thôi cứ thử xem

- Đây nè, bài này tui giải mãi chưa ra, ko biết có tính nhầm chỗ nào ko nữa

- Xem nào – Hoàng cầm đề và bài làm của Trúc ra ngó ngó xem xem, tính toán khoảng 5 phút thì phát hiện ra chỗ nhầmS

- Đây nè, chỗ này nè, cô viết dư dấu âm đằng trước, hèn gì tính ko ra.
Theo tôi nên giải cách này này. Thế là Hoàng thao thao bất tuyệt, thật
sự là Hoàng học cực giỏi nếu ko muốn nói là siêu đẳng của trường này,
tuy nhiên phong cách học của Hoàng rất tài tử i như tính cách của Hoàng
vậy, thích học thì học, ko thích học thì thôi vậy mà thành tích của
Hoàng lúc nào cũng đứng đầu khối.

- Hay quá- Trúc reo lên. Vậy mà tôi ko nghĩ ra

- Tất nhiên, làm sao cô nghĩ ra đc chỉ có người siêu phàm như tôi mới làm đc thôi – Hoàng hếch mũi

- Kiêu thấy ớn – Trúc lè lưỡi

Trúc lại cặm cụi làm bài, trông nó lúc này như quên hết mọi thứ trên
đời, quên sự có mặt của Hoàng, tự dưng Hoàng ước mình là cái tập đề toán đó (ước mơ kì cục hết sức), để đc Trúc nhìn bằng ánh mắt long lanh sung sướng như thế. Hoàng nhìn lại hình như lúc này quay ra giảng bài cho
con nhóc nó đã ngồi gần con nhóc hơn, nó ngửi thấy mùi ngọt ngọt như hoa quả tỏa ra từ người con nhóc, rất dễ chịu. Tự dưng nó đỏ mặt, mặt nóng
bừng. Nó sợ con nhỏ nhìn thấy, nó đứng phắt dậy khiến Trúc giật mình
quay ra

- Tôi về đây

- Anh học xong rồi ah

- Chưa, nhưng tôi ko muốn học nữa

- Thế sao con rủ tôi học chung, anh đúng là cái đồ hâm đơ mà, thay đổi như thời tiết í

- Chẳng qua tôi sợ cô ko làm đc bài nên qua đây chỉ cô thôi, bây giờ cô biết làm rồi thì tôi về đây

- Vậy anh về đi

“ Cũng ko thèm nài nỉ mình ở lại nữa, con nhóc này đúng là máu lạnh mà” Hoàng nghĩ và đùng đùng bỏ về

Trúc nhìn thái độ của Hoàng mà chằng hiểu gì cả, đúng là tên hâm đơ nó nhún vai cầm sách vở lên phòng học bài tiếp

Sáng hôm sau, Trúc dậy sớm, sau khi là cái công việc muôn thủa mỗi buổi
sáng, nó ra ban công hít 1 hơi đầy phổi ko khí trong lành buổi sáng, ít
phút nữa thôi cái ko khí này sẽ toàn là bụi cho mà xem, phải tranh thủ
chứ. Không khí trong lành thật, nó mỉm cười rùi vào nhà chuẩn bị đồ để
đi học

Khi lấy quần áo để mặc, Trúc mới tá hỏa lên rằng bộ đồng
phục của nó còn để ở bên nhà Dung, ở nhà chỉ còn bộ đồng phục áo với váy thôi, chẳng lẽ lại ko mặc. Nó đành ngậm ngùi lấy váy ra mặc, hix hix hu hu. 10 phút sau, nó đi đi lại lại trước gương, cảm thấy ko tự tin chút
nào, hôm trước còn có Dung đi cùng, hôm nay chỉ có mình nó cảm thấy ngại ngại sao. Nhưng nhìn nó cũng ổn đấy chứ, bộ đồng phục dễ thương, nó cột cao tóc, cái tóc mái đã che đi cái trán dô bướng bỉnh, trông nó đâu đến nỗi nào nếu ko muốn nói là rất xinh . Tặc lưỡi, thôi mặc nốt ngày hôm
nay vậy.

Chạy hùng hục ra bến xe bus, “tất cả cũng chỉ tại bộ đồng
phục này, làm nó phải suy nghĩ mãi” cũng may mà vừa kịp ra đến nơi, nó
lên xe trước khi xe bỏ bến. Trên xe đã hết chỗ, chán quá, nó đang loay
hoay ngó ngang nó dọc thì 1 tên con trai đứng lên cười tươi với nó

- Bạn ngồi đi – ánh mắt vẫn rất đắm đuối

- Ơ…Cảm ơn nhá – thoáng chút ngỡ ngàng, bình thường nó đứng rã chân ra
có ai thèm nhường nó đâu hôm nay có người tốt thế, nó nở nụ cười tươi
rói với tên con trai đó. Trông cái bộ mặt tên con trai kia kìa, thộn ra
trước nụ cười của con nhóc (chuyện…nụ cười của nó ngất ngây con gà tây
thế cơ mà). Ngồi yên vị trên xe, nó rút tai nghe ra nghe chút nhạc, tự
dưng hôm nay lại muốn nghe chút nhạc cho vui.

Xe bus đỗ trước cổng
trường, con nhóc đi xuống, tên con trai kia nhìn nó có vẻ lưu luyến lắm, có lẽ hắn đang tiếc hùi hụi vì chưa nói chuyện đc với Trúc câu nào (đeo tai phone thế ai mà nói chuyện đc)

Nó vào lớp, lũ con trai nhìn
thấy Trúc thằng nào thằng đấy cười tươi, 2 con mắt thì sáng long lanh
chỉ trực biến thành 2 hình trái tim thôi, lũ con gái đứa nhìn đứa lườm
nguýt (ghen tỵ mà). Nó tiến thằng vào chỗ Dung ngồi, Dung thì chẳng có
vẻ gì là ngạc nhiên vì đồng phục của Trúc đang ở nhà nó. Nhìn thấy Trúc, Dung cười toe

- Chào bồ

- Chào bồ - nó nhe răng cười mếu

- Sao thế?

- Thì để quên đồng phục ở nhà bồ nên phải mặc cái này này

- Đẹp mà, có khi mình ko trả bộ đây cho bồ đâu mặc thế này đẹp hơn

- Í, ko đc, mình ko quen đâu – Trúc mếu máo

- Quen dần đi, hi hi

- Dung xinh đẹp, Dung dễ thương, Dung….- Trúc cầm tay D