
ười
bị đánh vậy. Nó gào lên
- Long ơi!!!!! Tỉnh lại đi…hức hức…Trúc
đây…. Tỉnh lại đi, đừng làm Trúc sợ… đừng chết Long ơi hu hu hu – Nước
mắt con bé đã nhạt nhòa trên khuôn mặt xinh đẹp của nó
Long mở mắt
ra nhìn nó, thấy con bé ko sao, nó mỉm cười rồi bất tỉnh. Trên đầu nó,
máu chảy ròng ròng, chảy ướt cả áo của con bé
- Đừng ngủ mà
Long…tỉnh dậy nhìn Trúc nè….đừng ngủ lúc này mà Long….hức hức ….hu hu..- Con bé cứ ngồi ôm chặt Long vào lòng mình, nó sợ Long sẽ biến mất khỏi
thế gian này, nó nhận ra là Long quan trọng với nó biết bao
Nó quay lại nhìn đám người đang chết sững lại trước hành động của nó, đám đàn e chưa bao giờ thấy nó khóc vậy mà hôm nay nó khóc ngon lành trước 1 lũ
người
- Còn đừng đấy sao? Mau gọi cấp cưu đi- Nó gào lên
Cả lũ quên mất là đang đánh nhau liền cuống cuồng gọi cấp cứu, nó quay ra
nhìn Cường ‘híp” lúc này đang te tua vì bị tụi đàn e của nó nện
-
Nếu Long mà có làm sao, tao thề rằng cuộc sống của mày trong suốt quãng
đời còn lại sẽ đau khổ hơn là địa ngục đó – Trúc ném ánh nhìn căm hờn
của về phía Cường
Xe cấp cứu đã đến, bác sĩ đưa Long vào bệnh
viện, nó cứ nắm chặt tay Long, nước mắt như mưa, chỉ đến khi đến phòng
cấp cứu nó mới chịu buông tay thằng bé ra. Nó ngồi ngoài, trái tim quặn
thắt, tất cả là tại nó, tại cái tính hiếu thắng của nó mà Long phải ra
nông nỗi này, đáng lẽ người nằm trong kia là nó vậy mà… Nếu Long có mệnh hệ gì nó làm sao sống nổi, cuộc sống còn lại của nó sẽ sống trong ăn
năn mãi mãi. Bô mẹ Long đang ở Mĩ, làm sao bấy giờ, nó đã gọi cho bố nó
- Trúc, Long đâu con, Long có sao ko- ông Khánh lao đến
- Huh u oa oa, hức hức, tại con, tất cả là tại con, tại con mà Long ra cơ sự này, con ân hận lắm – Trúc òa khóc nức nở
Ông Khánh giận con lắm, nhưng nhìn con bé khóc đau đớn như vậy, có trách nó cũng ko ích gì
- Đừng khóc nữa con, Long sẽ ko sao đâu, Long là người tốt mà, nó sẽ ko sao đâu- Trong lòng ông cũng như thiêu như đốt- Bố đi báo bố mẹ Long đã
Khoảng 2 tiếng đồng hồ sau cửa phòng cấp cứu mở ra, Trúc và ông Khánh lao ra
- Bác sĩ ơi, bạn con sao rồi, hức hức, sao bạn í cứ ngủ mãi thế - Trúc mếu máo
- Rất may là cậu bé đã qua cơn nguy hiểm, cậu bé bị dập não nhẹ, chúng tôi cần theo dõi thêm là có máu tụ gì nữa ko.
- Cảm ơn bác sĩ – ông Khánh rối rít
Tối hôm đó ở bệnh viện, mặc cho ông Khánh nói thế nào Trúc cũng ko về,
nó nằng nặc đòi ở lại bên cạnh Long. Ông Khánh đành chịu thua cô con
gái.
Trúc cầm tay Long, bàn tay lạnh ngắt, khuôn mặt đẹp trai thanh tú của Long nhợt nhạt vì mất máu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền như ko có dấu hiệu tỉnh lại. Trên người Long đủ thứ dây truyền lằng nhằng, nhìn mà
xót xa, Trúc lại khóc, mắt nó đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều, nhưng
nhìn thấy Long như vậy nó ko tài nào cầm đc nước mắt.
- Long ơi,
tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn Trúc nè, lỗi tất cả là ở Trúc, nếu Trúc nghe
lời Long thì đâu đến nỗi này, Long tỉnh lại đi, Trúc hứa sẽ ko bao giờ
đánh nhau nữa, tỉnh lại với Trúc đi Long ơi….hức hức
Long vẫn bất
động, Trúc đau lòng lắm, nó cứ nắm chặt lấy tay Long xoa xoa cho tay
thằng bé ấm lên, quá mệt mỏi Trúc thiếp đi, trong giấc mơ của nó hình
ảnh Long hiện lên cười dịu dàng ấm áp với nó
Đến ngày thứ 2, trông
mặt mũi Long đã có vẻ hồng hào hơn nhưng Long vẫn chưa tỉnh, đều đó làm
con bé đau lòng, nó ko ăn ko ngủ mà chỉ khóc suốt ngày khiến ông Khánh
cũng đau lòng theo. Trúc gục đầu xuống giường, khóc
- Long ơi, sao ko tỉnh lại nhìn Trúc chứ, Long hứa lấy Trúc làm vợ cơ mà, sao Long cứ ngủ miết thế hu hu hu
Con bé cứ khóc lóc mãi vậy, thì tự nhiên nó thấy tay nó động đậy hay
noi chính xác là có ai nắm vào tay nó, nó ngẩng đầu lên,…là Long, Long
đã tỉnh lại. Nó nhìn Trúc trìu mến, đột nhiên nước mắt nó lăn dài. Trúc
thấy Long đã tỉnh lại, nó lao ra ôm chầm lấy Long mà khóc nức nở.
- Tạ ơn trời đất, Long đã tỉnh lại rồi, Trúc lo quá
Long định mấp máy môi nói gì nhưng có vẻ nó mệt quá nên ko nói đc, Trúc dùng tay ngăn lại, 2 đứa nhìn nhau trìu mến, 2 hàng nước mắt vẫn tuôn
rơi, nhưng đó là nước mắt của hạnh phúc
1 tuần sau
Long đã hồi phục lại, nó đã đi lại bình thường, ăn uống
bình thường, ngày nào Trúc cũng vào thăm nó, mang rất nhiều đồ ăn tẩm bổ cho thằng bé
- Trúc tính vỗ béo Long thành heo sao mà ngày nào cũng mang bao nhiêu là thức ăn cho Long thế này – Long nhăn nhó
- Long phải ăn cho mau khỏe chứ, tự Trúc nấu đó – Trúc mỉm cười dịu dàng
Nhìn nụ cười của con nhóc thì chỗ thức ăn này hay gấp 5 lần thế thằng nhóc cũng cố mà nuốt í chứ
- Nào há miệng ra – Trúc giơ thìa cháo trước mặt Long
- Để Long tự ăn đc mà
- Ko đc, Long còn yếu lắm, để Trúc đút cho, nào, ngoan nào, nói “A” đi Long
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Ầm, ngoan lắm, miếng nữa nhé – Trúc cười toe
- Ừh, A!!!!!!!!!!!!!!!!