XtGem Forum catalog
Lẽ Nào Em Không Biết?

Lẽ Nào Em Không Biết?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328241

Bình chọn: 10.00/10/824 lượt.

ới chân đồi đã ngập tới ngang người, nước càng lên cao bao nhiêu, nỗi lo trong lòng cô dâng trào bấy nhiêu. Tim nhói theo từng nhịp, có người đổ mồ hôi lạnh, đôi chân không ngừng đi qua đi lại, đôi bàn tay đặt trước ngực, không ngừng cầu nguyện.

Những giây phút dài nhất đời cô…chậm rãi trôi qua…

Tia chớp đánh nhì nhằng một góc trời, tia sáng ấy lóe lên, bóng dáng người dưới kia càng thêm sắc nét, là anh? Ai đó vừa khóc vừa cười, giọng nói khản đặc:

-“PHONG! Có phải cậu không?”

-“Phong ơi! Phong?”

Nghe tiếng gọi, bóng người kia ngước lên, trời tối mù mịt, ánh đèn pin mờ mờ, cô chẳng nhìn rõ mặt người ấy nữa, nhưng giọng nói này, giọng nói…không thể lẫn vào đâu được…

-“Nguyệt, lên nhà đi, mưa! Mau lên!”

Đúng rồi, đúng là anh, anh đã tới…và an toàn, cô thở phào, vội vã chạy xuống dưới.

XOẠC!

Đường đồi trơn như đổ mỡ, Nguyệt Dương không cẩn thận mà đá phải hòn sỏi, lăn tự do xuống dưới. Nhưng thế này chẳng phải trời giúp cô sao? Cô đang ở rất gần, rất gần anh rồi, chỉ có điều, không tài nào mà đứng dậy được.

Ở đây, cô nhìn rõ Phong hơn, anh hốt hoảng lao về phía cô…giờ phút bàn tay anh chạm vào người, trái tim cô như muốn vỡ tan thành từng mảnh.

-“Nguyệt!”

Nghe tiếng gọi thân thương ấy, ai đó khóc òa. Cô chẳng hiểu vì sao mình khóc, là do cô bị ngã đau? Là do anh không sao cả? Là do cô đã rất nhớ anh? Là do cô biết, anh yêu cô…trước giờ chỉ yêu mình cô?

Sống mũi anh cũng đỏ rực, lấy tay xoa đi những giọt lệ trên má cô, đặt một nụ hôn trên trán, anh thì thầm.

-“Không sao…không sao rồi, anh tới đây rồi!”

Trời vẫn mưa rả rích, xa xa, có người con trai siết chặt người con gái tiến về phía nhà sàn, khóe mội nở nụ cười hạnh phúc!



Trong căn nhà sàn đơn sơ trên đỉnh đồi nọ, có hai kẻ ngốc, cùng ướt sũng…

Kẻ ngốc thứ nhất nói với kẻ ngốc thứ hai, giọng bực bội:

-“Xe cậu đâu? Đậu ở ngay ngoài bản phải không? Ở đó có chỗ cho xe ô tô đấy…”

Sợ có người lo lắng, kẻ ngốc nọ chỉ gật đầu. Vậy mà cô vẫn cáu:

-“Cậu có biết là bão lớn lắm không? Cậu có biết là nguy hiểm lắm không? Tôi đã nói rồi, người ta bảo “ngu thì chết”, với cậu, đúng là không sai vào đâu được!”

Anh thấm dầu vào, xoa đều, lẩm bẩm:

-“Em thì có khác gì, đã bảo đứng trên đấy đợi anh, lò dò đi xuống, có mỗi đi từ trên xuống dưới thôi, cũng bầm dập hết cả còn gì…”

-“Cậu nói cái gì thì nói to ra xem nào, lí nha lí nhí!”

Ai đó bực, quát to. Ai đó ngậm ngùi.

-“Không có gì, là anh sai, anh ngu, anh thật ngu, thật đáng chết, vì anh mà…em khổ…”

Phong nói, giọng trầm xuống, anh nhận lỗi nhanh quá, cô chẳng thể nào mà bắt bẻ được nữa.

-“Đỡ đau chưa em?”

Từ nãy tới giờ, cứ anh anh em em, đúng là làm cô phát ngượng mà, đành trả lời cộc lốc.

-“Đỡ rồi! Nói đi, cậu tự dưng tới đây có việc gì?”

-“Anh vừa đọc một câu chuyện rất hay, muốn kể cho em nghe!”

-“Chỉ có thế thôi?”

-“Ừ!”

Nguyệt Dương nhìn tên dở hơi trước mặt, choáng! Nhưng vì ánh mắt anh quá đỗi trìu mến, quá đỗi dịu dàng, cô đành gật đầu.

-“Truyện kể rằng, có một kẻ ngốc nọ, ôm mối tình đơn phương với một cô gái, hơn mười chín năm. Lúc nào, anh ta cũng cảm thấy cuộc đời bất công. Lúc nào anh ta cũng tự hỏi, tại sao? Anh ta có gì không tốt? Anh ta toàn tâm toàn ý, anh ta yêu cô ấy nhiều thế cơ mà…hỏi thế gian, liệu có ai yêu cô ấy được nhiều như anh? Cả trái tim anh, tâm hồn anh, đều thuộc về cô ấy…vậy mà cô ấy không hề quay lại nhìn anh lấy một lần…Anh ta hồ đồ, anh ta ngu xuẩn tin lời kẻ xấu, không dưới một lần xâm phạm cô ấy, tổn thương cô ấy…”

Khóe mắt Nguyệt rưng rưng, Phong kéo bàn tay cô, nhẹ nhàng áp lên mặt mình.

-“Thế rồi, một ngày nọ, kẻ ngốc ấy biết, vì anh ta, đôi bàn tay xinh đẹp này gắn đầy những vết sẹo…vì anh ta, đôi mắt này đã khóc tới sưng húp…vì anh ta, những giọt máu quý giá…”

-“Đừng…tôi…tôi đọc truyện đó rồi…”

Tiếng cô êm nhẹ, quả thực, nếu anh nói thêm một từ, chỉ một từ nữa thôi, cô sợ…cô không thể chịu đựng được…

-“Nguyệt…”

-“Tôi…tôi…không biết…”

Cô lắp bắp.

-“Nhìn thẳng vào mắt anh, nói cho anh biết em nghĩ gì…”

-“Tôi…tôi…Phong…”

-“Nguyệt, em có thể sống thật với lòng mình được không? Em có thể đừng nghĩ tới người khác nữa được không? Em đối với người ta, đã quá tốt rồi…em có thể nào, từ giờ, hãy sống cho mình được không?”

Ánh mắt anh chân thành, khẩn khoản, cô bị ánh mắt đó làm cho rối bời.

-“Tôi…cậu đi tắm đi, để ướt lâu như thế là cảm lạnh đấy…”

-“HÀ! NGUYỆT! DƯƠNG!”

Ai đó ức điên, nhấn mạnh từng chữ.

Ai đó giật nảy mình, trong lúc cô còn không biết phải làm gì, nên như thế nào thì đã bị người ấy ôm chặt. Một nụ hôn mãnh liệt, khát khao. Môi ai đó cứ thế xâm lược mạnh mẽ, càng lúc càng nồng nhiệt, càng lúc càng nóng bỏng.

Anh cứng rắn ép cô hé