
ngồi cạnh anh…
Nghĩ lại, thấy mình thật ngốc nghếch. Hồi đó, anh vội vàng đi tìm cô trong phòng thay đồ nữ, anh cứu cô dưới biển, anh chăm sóc cô từng chút mỗi buổi học đội tuyển, anh luôn mua cho cô đồ ăn ngon…
Khi cả thế giới, mọi người tạm quên mất cô, thì vẫn luôn có một người nhớ tới, đó là anh.
Bây giờ cũng hiểu, vì sao ngày xưa đi học anh lại không thích kém điểm cô, thì ra là vì…anh yêu cô!
Đầu giường của anh, có một chiếc điện thoại cũ kĩ, cô tò mò mở, mật khẩu, đúng là ngày sinh của mình, màn hình hiển thị, cô gái trong ảnh, khoác chiếc áo đồng phục chuyên Biên Hòa, nở nụ cười thật tỏa nắng…
Trong máy anh có rất nhiều ảnh, hình cô ngủ gật trên bàn, hình cô ăn ổi, hình cô hút nước dâu, hình cô lén lút đọc truyện dưới ngăn bàn, hình cô đá cầu…Ngay cả mấy bức vẽ vớ vẩn, mấy tờ nháp lung tung, anh cũng chụp lại. Vũ Huỳnh Phong, có nhất thiết phải yêu cô tới thế này không? Cô có gì tốt?
Vào một thư mục khác, có tên “My Moon and I”, anh đặt mật khẩu. Thử các kiểu ngày sinh, số má liên quan tới hai người đều không được, Nguyệt Dương chán nản, ấn bừa lần cuối cùng ‘moonwind’, thật không ngờ, thư mục ấy được mở.
Vũ Huỳnh Phong, khốn nạn!!!
Ngoài bức ảnh cô bị anh cưỡng hôn, thì còn lại, là rất nhiều ảnh chung của hai người, Hà Nguyệt Dương bị…hôn trộm.
Kẻ nào đó, hôn trộm lúc cô ngủ gật…mà cô…thì rất nhiều lần ngủ gật…trán, môi, mắt, má, vành tai, cổ…không một chỗ nào là tên ác ma đó chưa lần qua!
Ức chế, ức chế hết chỗ nói!
Ức chế điên tiết, cho tới khi, nhìn thấy bức hình cuối cùng, có dòng chữ rắn rỏi chèn vào…
‘Ha Nguyet Duong. My Moon. My Sun. My Life’
Chỉ thế thôi, mà Hà Nguyệt Dương đã quên mất mình đang giận dữ, cô khóc…nghẹn ngào…hạnh phúc.
…..
…..
Tan họp, Phong mở máy, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của Nguyệt thì sốt ruột, gọi lại không thấy cô bắt máy, gọi về nhà thì người giúp việc bảo cô đi ra ngoài từ lâu rồi. Lòng anh như có lửa đốt, sợ hãi, lo lắng.
-“Này, Phong…đi đâu đấy?”
-“Tôi đang vội, có gì hôm khác nói đi!”
Hiếu vất vả lắm mới đuổi theo Phong, thở hổn hển, nàng quát.
-“Lên phòng làm việc của ông đi!”
-“Tôi phải về nhà gấp, bà tránh đường cái…”
Hiếu trêu trêu.
-“Ừ, thế ông cứ về trước đi, tý tôi đưa con Dương về cũng được…”
Mắt ai đó hơi sáng, Hiếu bĩu môi.
-“Sao, tưởng về nhà gấp cơ mà…đi đi chứ…”
Nàng kiêu căng quay bước đi, để tên ngốc đó phải bám theo hỏi sự tình.
-“Gớm thôi…nó đang đợi ông, ở phòng ông ý…”
Phong hơi mỉm cười…cô tới, thăm anh ư? Cứ tưởng cô đã quên mất anh rồi chứ?
Chạy thật nhanh, nhìn dáng ngủ ngon lành của cô mà lòng thấy ấm áp, cớ sao lại đi giận cô cơ chứ? Chẳng qua cô cũng vì lo cho em gái thôi, nhìn khuôn mặt vẫn còn xanh xao của ai đó, tự dưng anh thấy hối hận.
Sực nhớ, anh lấy trong ví sợi dây chuyền cỏ bốn lá, cẩn thận đeo cho cô, thật đẹp! Phong mỉm cười, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm cô vào lòng, mới thấy, đã nhớ cô thật nhiều…
-“Phong!”
Hà Nguyệt Dương trở mình, giọng nói êm dịu. Vòng tay qua ôm anh, cô nói.
-“Em xin lỗi…xin lỗi anh nhé!”
Vũ Huỳnh Phong…chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng anh lúc này…. Hà Nguyệt Dương, sau bao nhiêu năm, cô đã chịu gọi “anh”, một cách tử tế.
-“Ê…sao thế?”
-“Phong…Phong ơi…”
Anh cố gục đầu vào gáy cô, chết tiệt, sao có thể xúc động tới như này? Cô biết vậy, phì cười.
-“Anh Phong, anh yêu của em sao thế? Anh ơi, anh ơi, anh ơi…”
-“Hà Nguyệt Dương, em đểu!”
-“Gì mà mũi đã đỏ lên rồi, không biết anh có phải là đàn bà không nữa…”
Lại dám trêu ngươi hả? Cô hình như đã chọc đúng huyệt của ai đó, không lâu sau, đã bị môi người ta rà soát trên dưới. Nguyệt lúc đầu ngoan ngoãn, lúc sau tự dưng nhớ lại chuyện cũ, đem ra chất vấn.
-“Phong này, có chuyện muốn hỏi tội anh đây…”
-“Để sau đi em, chẳng phải bây giờ em muốn biết giới tính của anh mà…”
-“Nhìn cái này xem, anh biết tội anh lớn lắm không hả…dám ăn trộm đậu hũ nhà người ta…”
Nhìn cô mím môi, tay giơ điện thoại, mặt ửng lên vì tức, sao mà đáng yêu thế cơ chứ? Kẻ nào đó mặc kệ, vẫn cứ mặt dày tiếp tục, nụ hoa đỏ rực bị trêu chọc tới cứng đờ, người trắng trẻo cũng ửng hồng những ấn ký.
-“Đằng nào chả là của anh…ăn trước ăn sau khác gì nhau…”
Lời nói ra, ai đó thản nhiên như không, hại ai đó ngượng chín. Đúng là, nhìn vẻ bề ngoài hào hoa phong độ lịch thiệp, mà bây giờ…khác gì lưu manh, rừng rậm bị khua khoắng tới ẩm ướt, Hà Nguyệt Dương chỉ còn cách giơ tay đầu hàng, tuyệt đối đầu hàng!!!
*****
Vài tháng sau, khi Nguyệt Dương đã khỏe hoàn toàn, cô cũng bắt đầu đi làm lại.
Phong đưa cô về quê ra mắt ba mẹ hai bên. Quen biết cũng lâu rồi, đâm ra việc này chỉ là thủ tục, nhưng anh vẫn rất khẩn trương.
Ngày tháng của họ, giản dị nh