
êu thương Tiêu Dao.Nhưng hóa ra tất cả chỉ là sự ngộ nhận của riêng tỉ mà thôi.Có một lần,giữa một đêm mùa đông không trăng,tỉ nghe tiếng tiêu gọi bạn của hắn,đó là tín hiệu âm thầm của những người đồng điệu mới hiểu.Tỉ đã lẻn ra ngoài tới chỗ hẹn hàn huyên tâm sự cùng hắn.Và đêm đó… tỉ đã trao cho hắn cả sự trinh nguyên của mình với lời hẹn không lâu sẽ đem kiệu hoa tới đón…Nhưng một ngày,hai ngày…tỉ không thể đợi thêm được nữa cho nên đã sai người đem thư tới phủ thừa tướng.Hắn phủ nhận mọi thứ…”
Đại Ngọc nói trong nước mắt và nhìn Tiểu Ngọc…
“Liệu tỉ còn sống được trên đời với nỗi nhục nhã ê chề đó hay sao?Tỉ còn sự chọn lựa nào hay sao?Tỉ đã tự tay chà đạp lên danh dự của dòng họ…Chỉ có cái chết mới giải quyết được tất cả.Con người ấy… là Trịnh Tiêu Dao! Là hắn đã đẩy tỉ tới con đường quyên sinh đó! Là hắn hại tỉ,muội biết không hả?”
“Hắn đã hại tỉ thì phải đền tội.Muội sẽ nói chuyện này cho biểu huynh để tâu lên thánh thượng.”
“Muội vẫn thơ ngây như vậy sao?Hắn là con trai duy nhất của thừa tướng đương triều,còn biểu huynh chỉ là một quan tuần phủ nhỏ bé.Chúng ta lấy gì để đấu với hắn đây?Vả lại chuyện ngày đó không bằng không cớ,lấy gì mà kiện cáo?Ai sẽ tin một con ma chứ,muội nói đi?”
Tiểu Ngọc im lặng.Chẳng biết nàng nghĩ gì,nhưng câu chuyện của tỉ tỉ cứ khiến cho nàng có cảm giác rằng trong chuyện này có gì bất bình thường.Hình như nàng không muốn tin vào sự thật. Nàng không biết tại sao,nhưng một Tiêu Dao mà nàng từng biết…dù chỉ là trong giấc mơ thôi…mang đến cho nàng cái cảm giác không giống như những gì tỉ tỉ miêu tả…
Tiểu Ngọc không hiểu từ lúc nào mình trở nên trầm tư tới vậy.Hạo Nhân trông thấy nàng như thế cũng chạnh lòng,không vui chút nào.
“Sao vậy Lâm tiểu thư của huynh?”
“Muội không có gì.”
“Bấy lâu ta bận bịu nhiều chuyện ít quan tâm tới muội,muội đừng buồn. Hay là hôm nay ta dẫn muội lên núi thả diều nhé?”
“Thả diều ư?...”
Tiểu Ngọc lại nhớ tới lời hứa còn nợ lại…và cả người con trai ấy…
Nàng không hiểu,càng lúc nàng càng không thể hiểu được bản thân mình nữa.Tại sao lại canh cánh bên lòng một câu chuyện không có thực với một con người trong giấc mơ? Phải tỉnh táo lại thôi!
“Vâng,mình lên núi thả diều nhé biểu huynh?”
Nàng nói,nhưng không hăng hái như Tiểu Ngọc mọi ngày…
Họ chẳng biết rằng,đã có người đã lên núi trước họ… Chàng trai kia đang ngồi vẽ tranh. Dáng vẻ thanh tao thoát tục. Từng nét vẽ uyển chuyển như phù phép vào bức hoạ… Chàng đang vẽ một người con gái… nhưng dù chàng ta có vẽ thể nào cũng không hoạ được gương mặt người ấy. Chàng ta thở dài rồi đứng dậy.Lúc này mới phát hiện Hạo Nhân và Tiểu Ngọc đang nhìn mình. Hạo Nhân khẽ chào đáp lễ,tay cung kính:
“Xin chào Trịnh công tử,công tử lên núi vẽ tranh sao?”
“Hôm nay tự nhiên có nhã hứng thôi.Trùng hợp thật.Chào Lưu huynh.Còn đây là…”
“Đó là biểu muội của ta-Lâm Tiểu Ngọc.”
Tiêu Dao không nhìn thẳng Tiểu Ngọc mà chỉ khẽ gật đầu,nhưng ánh mắt của chàng ta mới sâu xa và buồn bã làm sao…Tiểu ngọc đáp lại bằng cái nhìn lạnh lùng,không mấy thiện cảm…
“Trịnh công tử biết Lâm Đại Ngọc chứ?”
Tiểu Ngọc hỏi. Chàng Dao nhìn Tiểu Ngọc:
“Biết.Ta cũng biết nàng ấy có một tiểu muội là Lâm Tiểu Ngọc.”
“Hôm nay gặp nhau ở đây cũng hay.Ta muốn biết quan hệ giữa Trịnh công tử và tỉ tỉ của ta rốt cuộc là thế nào?”
“Ta khâm phục tài năng của nàng ấy.Nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi.Ta biết mọi người đều bảo rằng ta có liên quan tới cái chết của Đại Ngọc.Nhưng người thì cũng đã chết,ta làm sao có thể đối mặt mà giải thích?”
“Vậy là ngươi chối bỏ tất cả trách nhiệm hay sao?” Tiểu Ngọc nói mà nắm tay nắm chặt lại.
“Nàng muốn ta phải nói gì đây?”
“Ngươi…” Tiểu Ngọc muốn nói tiếp nhưng Hạo Nhân ý nhị ngăn nàng lại.Tiểu Ngọc bực bội leo lên ngựa phi thật nhanh đi. Hạo Nhân cũng cáo lỗi với Tiêu Dao rồi vội vã đuổi theo.Bóng họ khuất dần,chỉ còn nơi đây chàng Tiêu Dao và con diều của Tiểu Ngọc rơi trên đất…
Tiêu Dao khẽ lấy tay ôm ngực vì cảm nhận một sự đau nhói xoẹt qua tim,làm chàng không thể thở được,chàng khuỵ gối trên đất… Mắt vẫn tha thiết nhìn con diều của Tiểu Ngọc để lại…
Có một ánh mắt nào đó đang âm thầm dõi theo hắn,chen lẩn yêu thương và lòng thù hận.
“Tiêu Dao,ta đã nói gì với chàng,chàng nhớ không?Ta sẽ cho chàng hiểu nỗi đau của thứ tình yêu không được đáp trả.Ta sẽ cho chàng nếm trải vị đắng của sự phản bội trước khi chấm dứt sinh mạng nhỏ bé của chàng!Ha ha ha,ha ha ha…”
Người con gái ấy không phải là Đại Ngọc…
“Mỹ Xuyến,thật ra nàng là ai?Hình như chính nàng còn căm thù Tiêu Dao hơn ta nữa.”
Mỹ Xuyến quay lại. Nàng ta quẹt nhanh nước mắt và nhìn hồn ma Đại Ngọc bằng sự lạnh lùng đáng sợ.
“Đại Ngọc,nàng chớ hỏi ta quá nhiều! Nàng phải nhớ rằng chính ai đã giúp nàng từ nấm mồ có thể trở lại dương gian này.”