XtGem Forum catalog
Luôn Có Người Đợi Anh

Luôn Có Người Đợi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324343

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

thác giao
cho Hoàng Long nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, còn tiếp tục uy hiếp anh ta.

“Cậu về tiếp tục lấy tiền cho tôi. Nếu trước mười giờ tối nay mà không kiếm
đủ số tiền tôi cần thì cậu đợi tôi gửi băng ghi âm cho cảnh sát nhé!”

Bị Hoàng Long dồn ép, Hoắc Khởi Minh nhất thời làm liều. Nhân lúc hắn quay người định đi, anh ta đã nhặt một viên gạch và đập vào sau gáy hắn. Lúc này, cảnh sát truy bắt Hoàng Long đã đuổi tới. Cảnh sát tận mắt chứng
kiến hành động hung ác của Hoắc Khởi Minh và bắt cả hai về chịu tội.

“Vì liên quan đến vụ án Liên Gia kỳ năm đó nên cảnh sát đã đặc biệt thông
báo tin tức này cho nhà họ Liên biết. Bác trai bác gái đề vô cùng xúc
động. Bác gái cứ luôn miệng nói ông trời có mắt. Lần này, Hoắc Khởi Minh mắc vô số tội, vừa thuê người lái xe đâm người vừa tự mình ra tay muốn
giết người diệt khẩu. Dù không lĩnh án tù chung thân thì cũng phải ngồi
tù hai ba chục năm.”

“Tốt quá rồi! Em đã nói rồi mà, nhất định hắn sẽ gặp báo ứng.”

Nước mắt Điền Điền lại trào dâng, là nước mắt vui mừng và giải tỏa. Lưới
trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời, cuối cùng, Hoắc Khởi Minh đã phải trả giá cho những việc
mà anh ta đã gây ra. Cô nghĩ, Gia kỳ biết tin này, nhất định cũng sẽ rất vui.



Birmingham, nước Anh, một ngôi nhà sơn trắng đơn độc có một cửa ra vào duy nhất.

Chiều tối, hoàng hôn vẽ lên bầu trời vô số ánh cam tầng tầng lớp lớp, thảm cỏ xanh trải dài tắm đẫm trong ánh hoàng hôn. Phía trước ngôi nhà sơn
trắng là một hàng hoa hồng đang nở, cánh đổ tươi roi rói.

Một cánh cửa sổ dài mở ra, Liên Gia kỳ đang ngồi một mình ở đó. Trên đầu
gối anh đặt cuốn sách chữ nổi đang mở, mười đầu ngón tay anh chạm nhẹ
lên trang sách, thông qua cảm giác để nhận biết nội dung con chữ.

Liên Gia Ký đã về. Khi đẩy cửa vào, cậu đã ngửi thấy mùi cà phê thơm nức.
“Anh, thật sự là anh pha cà phê càng ngày càng thơm đấy. Uống cà phê ở
bên ngoài thật sự là khó mà nuốt nổi.”

Thời gian năm năm đã
trôi qua, Liên Gia Kỳ từ chỗ im lặng lầm lì đã phấn chấn trở lại. Anh
dần dần quen với cuộc sống mất đi ánh sáng. Với nghị lực của mình, anh
đã cố gắng học tự làm mọi thứ trong cuộc sống ở tình trạng không nhìn
thấy gì. Anh không còn cần người khác lúc nào cũng ở bên chăm sóc nữa.

Ban đầu, khi thấy anh trai tự mình pha cà phê, Liên Gia Kỳ đã kinh hãi thót tim, chỉ sợ anh không cẩn thận sẽ bị bỏng. Nhưng sau khi Liên Gia Kỳ bị mù, thính giác và đôi tay anh trở nên nhạy bén lạ thường. Ở môi trường
quen thuộc, anh biết rõ vị trí đặt mọi vật dụng như trong lòng bàn tay
mình. Bê bình cà phê xuống, anh làm một cách thuần thục như người bình
thường.

Sang Anh năm thứ hai, nhờ sự giúp đỡ của chó dẫn
đường, Liên Gia kỳ không còn cả ngày ngồi buồn bã trong nhà nữa. Ban
đầu, anh chỉ dắt chó ra ngoài đi dạo. Từ một ngày một lần đến một ngày
hai lần. Sau đó, từ đi dạo đơn thuần đến đi mua đồ; đến trường khiến thị học chữ nổi; thậm chí là đi làm. Bây giờ anh là thầy giáo dạy Trung văn ở một trường trung học trong vùng. Mỗi tuần, anh lên lớp hai tiết dạy
bọn trẻ da trắng mắt xanh nói tiếng Trung.

Chứng kiến sự thay đổi của Liên Gia Kỳ, Liên Gia Ký cảm thấy tự hào về anh trai mình. Sau
cú sốc lớn đến như vậy, anh không hề mất đi ý chí mà vẫn cố gắng thay
đổi số phận, giương cánh buồn đưa con thuyền cuộc đời mình tiếp tục tiến về phía trước.

Hôm nay, Liên Gia ký mang về cho anh trai một lá thư. “Anh, anh có thư này.”

Liên Gia kỳ nghe tiếng em trai xé phong bì thư rồi nhanh chóng nhận được mấy tờ giấy. Anh đang muốn nói mình sẽ đọc thế nào thì ngón tay anh vô tình chạm lên mặt giấy, đầu ngón tay nhạy bén nói cho anh biết rằng, đây là
một als thứu viết bằng chữ nổi. Thảo nào, em trai lại trực tiếp đưa thư
cho anh chứ không phải là đọc cho anh nghe. Thư viết bằng chữ nổi thì
cậu ấy có đọc cũng không hiểu, đó là bức thư của trường khiếm thị gửi
đến.

Đầu ngón tay của anh lần lần trên trang giấy, Liên Gia
Kỳ đã tìm thấy dòng đầu tiên và bắt đầu “đọc”. Mới “đọc” được vài chữ,
anh đã sững người.

Gia Kỳ, là em, Điền Điền đây.

Bức thư chữ nổi này là do Điền Điền viết. Thực sự quá bất ngờ đối với Liên Gia Kỳ. sao cô lại hiểu ngôn ngữ này cơ chứ?

Thấy anh trai sững người không “đọc” tiếp, Liên Gia Ký thận trọng hỏi: “Anh, bức thư này là do chị HIểu Du nhờ bố mẹ chuyển. Chị ấy nói Điền Điền
cầu xin chị ấy rất lâu rồi, xin chị ấy giúp gửi cho anh một lá thư. Bố
mẹ cũng không nhẫn tâm từ chối, em cũng thế. Năm đó, anh nói cô ấy còn
trẻ không hiểu chuyện, lại không muốn làm liên lụy cô ấy nên nhất định
đòi chia tay. Nhưng bây giờ, đã năm năm trôi qua, cô ấy không còn là một thiếu nữ ngây thơ không hiểu sự đời nữa nhưng vẫn kiên trì chờ đợi anh. Hai năm nay, cô ấy đều làm việc từ thiện cho một trường khiếm thị ở
thành phố G, còn học cả chữ nổi nữa. Cô ấy viết cho anh lá thư này, anh
hãy đọc cho hết đã, được không?”

Lòng Liên Gia Kỳ như có hàng t