Pair of Vintage Old School Fru
Màu Của Kí Ức

Màu Của Kí Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324453

Bình chọn: 7.5.00/10/445 lượt.

nh nên khá yên tĩnh. Chị tôi làm cảnh sát ít khi về nhà. Chỉ có tôi cùng một cô gái khác. Cũng không quá bất tiện.

_ Như thế cũng tốt. Cảm ơn anh.

...

Đi theo Lạc Dương tham quan toàn bộ căn nhà 2 tầng yên tĩnh, Hải Anh cảm thấy có chút gì đó khát khao về một gia đình nhỏ sống trong một căn nhà ở ngoại ô. Nhưng sau đó hắn liền lắc đầu phủ nhận, nở một nụ cười gượng gạo, hắn đã tưởng tượng quá nhiều rồi.

Bỗng nhiên Hải Anh dừng bước lại trước một căn phòng như có một sức mạnh vô hình nào đó giữ chân hắn lại. Thực chất đây cũng là một phòng ngủ bình thường với cách bài trí giống hệt các phòng khác nhưng không biết vì sao lại mang đến cho hắn một cảm giác thân thuộc đến kì lạ. Hải Anh vô thức bước chân vào phòng, hắn nhìn vào những bản vẽ trên bàn có chút gì đó ngẩn ngơ. Cảm giác thân thuộc lại vây lấy hắn. Chữ kí ở góc giấy đó hắn đã từng nhìn thấy, nhưng nhìn thấy ở đâu thì hắn không cách nào nhớ ra được.

Trong đầu Hải Anh hiện ra một vài hình ảnh rất mờ nhạt. Đã từng có một ngày nào đó rất xa, khi giữa hắn và cô còn một khoảng cách vô hình. Hắn đã từng bắt gặp cô vẽ tranh. Một vài nét bút xẹt qua, chữ kí này... Hải Anh vừa nhớ ra một điều gì đó.

_ Con trai vào phòng con gái... à ừ không tiện lắm.

Lạc Dương lúng túng nhắc nhở khiến Hải Anh quên mất chuyện mình đang nghĩ. Hắn gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng, không quên nhìn lại nét chữ đó một lần cuối cùng.

_ Phòng chị gái của anh sao? - Hải Anh tò mò.

_ Không phải. Là phòng của cô gái đang sống cùng tôi. Nhưng mà lúc sáng cô ấy đi ra ngoài rồi.

_ Anh sống thử à? - Hải Anh bật cười.

_ Không dám. Cô gái này có hoàn cảnh hơi đặc biệt, sống cùng chị em tôi hai năm rồi. Tôi còn chờ sau khi kí hợp đồng với Zel thành công sẽ tỏ tình nữa. Thôi quên đi, tôi lại nói nhảm rồi.

_ Không nhảm đâu. Chúc anh thành công.

Hải Anh vỗ vai Lạc Dương động viên. Trong lòng không khỏi âm thầm ghen tị. Hạnh phúc của người khác thật gần. Còn hắn, vì sao lại quá xa vời và không thực đến thế.

Lạc Dương giới thiệu cho Hải Anh một vài món đồ nội thất cổ trong nhà cùng với lịch sử lâu đời của nó. Trong tất cả, hắn đặc biệt chú ý đến một chiếc bình hoa nên chăm chú quan sát đến mức dường như phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh.

_ Lạc Dương mau ra giúp chị đỡ Hoàng Vi vào. Cô ấy bị ngất giữa đường. Hình như đã nhớ lại mọi chuyện rồi.

Bước chân Lạc Dương bỗng dưng trở nên nặng nề. Cô đã nhớ ra mọi chuyện nghĩa là cô sắp phải rời xa anh rồi phải không? Dù rất sợ hãi nhưng Lạc Dương vẫn nói với Hải Anh một câu rồi mới ra đỡ Dương Vi. Hắn không đáp lại mà vẫn tập trung quan sát từng hoa văn tinh tế trên chiếc bình.

Đỡ lấy Dương Vi, dìu cô vào nhà, Lạc Dương cảm thấy cô thật xa cách, tựa như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, không phải là người mà anh đã biết trong suốt 2 năm qua. Lạc Dương đặt Dương Vi ngồi dựa vào ghế sofa rồi hỏi thăm cô.

_ Em sao rồi?

_ Em... tìm lại được kí ức của mình rồi. Em đã nhớ ra mình là ai.

Tim Lạc Dương phút chốc như ngừng đập. Vậy là cô sắp rời xa anh rồi.

_ Nhà có khách à?

Lạc Băng liếc mắt về phía Hải Anh đang đứng gần đó rồi hỏi Lạc Dương.

_ Dạ. Đối tác của em.

Hải Anh nghe tiếng nói liền quay sang gật đầu chào Lạc Băng rồi lại quay về bình hoa của mình.

Dương Vi sợ rằng nếu ở lại đây lâu hơn nữa thì sẽ bị nghi ngờ nên tìm cớ lên phòng trước. Vừa đi cô vừa cúi đầu để che giấu sắc mặt bình ổn không giống người vừa bị ngất của mình. Bỗng nhiên Dương Vi đụng trúng một người, suýt nữa thì ngã về phía trước nhưng cánh tay cô đã nhanh chóng được giữ lại. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu lên để nói lời cảm ơn.

Nhưng lời chưa kịp thốt ra thì cả người Dương Vi đã hóa đá. Đôi mắt này, gương mặt này đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy. Đó là sự xúc động không nói nên lời. Cảm xúc cuộn trào như một cơn sóng dữ, như muốn nổ tung. Tim Dương Vi đập rất nhanh, mắt cô vẫn không rời đôi mắt đối diện, như muốn nói ra tất cả mọi thứ trong suốt thời gian qua. Cô nhớ hắn bao nhiêu, cô yêu hắn đến nhường nào, về những lần hắn xuất hiện trong giấc mộng rồi lại biến mất để lại cô trong nước mắt và nhớ nhung của riêng mình. Có biết bao nhiêu lời muốn nói nhưng lại không thể nào thốt nên lời.

Tay Dương Vi từ từ đưa lên chạm vào gương mặt điển trai nhưng lại xanh xao và nhuốm phần mệt mỏi Cảm xúc cô dâng trào đến đỉnh điểm, gương mặt tuy vẫn ngẩn ngơ nhìn hắn nhưng hai hàng nước mắt đã lăn dài.

Hải Anh giữ lấy tay Dương Vi đang chạm nhẹ vào mặt mình, siết thật chặt như muốn xác thực sự tồn tại của người con gái này. Cô không phải là ảo ảnh, cô sẽ không biến mất trước mặt hắn. Sẽ không.

_ Là thật đúng không? - Cả hai cùng lúc cất tiếng.

Vừa dứt lời, Dương Vi đã lao vào lòng Hải Anh, ôm hắn thật chặt. Chính là hắn, chàng trai mà cô vẫn luôn mong nhớ, chàng trai trong giấc mơ của cô. Là người mà dù cho có chuyện g