
_ Chính xác hơn là hôn phu của cậu ấy.- Quỳnh Băng thì thầm
vào tai Việt Hoàng.
Thanh San vội kéo tay Quỳnh Băng lại.
Còn Việt Hoàng, sau khi cậu nghe Quỳnh Băng nói xong câu đó,
gương mặt cậu đổi màu liên tục. Và giờ thì nó đang trắng bệch cả ra.
_ Miệng tớ không kín đâu! Ái bảo cậu nói cho tớ biết.- Quỳnh
Băng cười ranh mãnh.
Dứt câu, Quỳnh Băng lại quay về phía Việt Hoàng. Và lần này,
sắc mặt của cậu khiến nó thật sự cảm thấy lo lắng.
_ Việt Hoàng! Cậu sao thế?- Chất giọng của Quỳnh Băng đầy lo
lắng.- Cậu bị ốm hả? Hay bị sao thế? Sắc mặt cậu kém quá!
_ Hả? À...tớ không sao! À! Quỳnh Băng này, tớ mới nhớ ra là
tớ có chuyện muốn nhờ cậu. Cậu giúp tơ được không?
_ Chuyện gì thế?
_ Đi rồi tớ sẽ nói!
_ Đi ăn trưa xong rồi nhờ sau cũng được mà.- Thanh San lên
tiếng.- Bữa trưa này là tớ mời Quỳnh Băng.
_ Bụng tớ kêu ọp ẹp từ nãy giờ rồi.
_ Nhưng mà...
Việt Hoàng chưa kịp dứt câu thì một chiếc xe tay ga đã đậu
ngay cạnh chỗ cả ba người. Thanh San nở một nụ cười tiến về phía chàng trai
đang xuống xe. Cùng lúc đó, một chiếc ô-tô màu bạc dừng lại và đậu bên kia đường.
Quỳnh Băng và Việt Hoàng cũng quay lại nhìn. Và khi chiếc mũi bảo hiểm ra thì
_ Hải Luân!- Quỳnh Băng thốt lên
Hải Luân vội đưa cặp mắt về phía Quỳnh Băng. Trong đôi mắt ấy
ngoài sự kinh ngạc, bàng hoàng đến tột độ ra, còn có cả sự nhớ thương tha thiết
và khôn nguôi.
_ Quỳnh Băng?
_ Hai người biết nhau hả?- Đôi mắt Thanh San ánh lên niềm
vui.
_ Uhm! Cậu ấy học chung trường cấp ba của tớ.- Chất giọng của
Quỳnh Băng đong đầy khó hiểu.- Nhưng sao...
_ Thế thì tốt quá!- Thanh San hồ hở.- Toàn là người quen cả.
Vậy thì tớ chỉ cần giới thiệu sơ qua thôi. Cậu ấy là hôn phu của tớ.
_ Cái gì?- Chất giọng của Quỳnh Băng đầy hoang mang. Nó đưa
đôi mắt của mình nhìn về phía Hải Luân.- Hôn phu? Cậu nói là...hai người là...vợ
chồng...chưa cưới?
_ Uhm!- Thanh San gật đầu.- Cậu sao thế?
Và lúc này đôi mắt của Quỳnh Băng trở nên trống rỗng. Nó
không hiểu! Thật sự không hiểu gì cả! Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này.
Nó cứ như một mới bòng bong vậy.
_ Quỳnh Băng!- Hải Luân khẽ lên tiếng, chất giọng của cậu đầy
đau khổ.- Anh...
_ Chúng ta đi!
Việt Hòang vừa cắt ngang câu nói của Hải Luân, vừa kéo Quỳnh
Băng. Nhưng Hải Luân đã kịp giữ tay của Quỳnh Băng lại.
_ Tôi cần phải giải thích với cô ấy.
_ Giải thích cái gì? Tôi đã nói rồi! Tôi chỉ nhường Quỳnh
Băng một lần cho cậu thôi. Cậu đã làm cô ấy đau khổ, giờ tôi sẽ không để cậu tiếp
tục làm chuyện đó.
_ Lê Việt Hoàng! Cậu hiểu nguyên nhân của việc này, nhưng cô
ấy thì không. Tôi muốn giải thích cho Quỳnh Băng hiểu.
_ Đủ rồi!- Quỳnh Băng và Thanh San hét lên.
_ Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?-
Chất giọng của Thanh San đầy uất ức.- Quỳnh Băng! Cậu cho tôi biết chuyện này
là thế nào đi?
Đáp lại Thanh San là những giọt nước mắt tràn khỏi bờ mi của
Quỳnh Băng. Nó có thể nói với Thanh San đây khi mà chính nó cũng hiểu chuyện gì
đang xảy ra ngay trước mắt mình. Hải Luân, người yêu của nó là hôn phu của
Thanh San, bạn thân đang học chung lớp với nó. Nó nên khóc hay nên cười trong
khi người nên giải thích chuyện này không phải là nó.
_ Hải Luân!- Thanh San quay về phía Hải Luân.- Dù giữa chúng
ta đã có giao kèo nhưng tớ vẫn có quyền biết việc này. Cậu nói đi!- Nói đoạn,
Thanh San quay về phía Việt Hoàng.- Việt Hoàng! Cậu cũng biết chuyện này phải
không? Cậu nói đi! Cả ba người nói đi!
Nhưng đáp lại Thanh San chỉ là sự im lặng...
...Quỳnh Băng cố nén những tiếng nấc thoát khỏi vành môi
nhưng những giọt nước mắt trực trào rơi thì nó không thể nào ngăn cản được. Mọi
thứ xung quanh nó cứ mờ dần, mờ dần đi. Còn đầu óc nó khi thì trống rỗng, lúc lại
đặc nghẽn, nó không thể nào nghĩ thông suốt bất kỳ chuyện gì cả. Có phải là nó
đang mơ không? Tại sao giấc mơ lại tàn nhẫn thế này? Chẳng lẽ đây là hiện tại
sao? Không! Không thể như thế được! Một cách chóng vánh, Quỳnh Băng quay lưng
chạy.
_ Quỳnh Băng!- Hải Luân và Việt Hoàng đồng thanh.
Hải Luân vội chạy theo Quỳnh Băng nhưng Thanh San đã kịp giữ
tay cậu lại.
_ Hải Luân
_ Tớ xin lỗi! Chuyện này...Việt Hoàng, nhờ cậu giải thích với
Thanh San.
Dứt câu, Hải Luân vội gạt tay Thanh San rồi cậu vội chạy
theo Quỳnh Băng. Cậu chạy! Chạy tốc lực thế nhưng cậu không thể nào thấy Quỳnh
Băng đâu cả. Quỳnh Băng biến mất một cách nhanh chóng khiến cậu cảm thấy khó hiểu
và lo lắng...Đến chỗ ngã tư, đôi mắt của Hải Luân dáo dác đảo khắp mọi nơi cốt
để tìm cho được Quỳnh Băng. Và quả, trời không phụ lòng cậu, cậu nhìn thấy Quỳnh
Băng đã chạy qua bên kia đường, chạy về phía một công viên gần đó.
_ Quỳnh Băng!- Vừa chạy, Hải Luân vừa gọi tên nó.
Người trước, kẻ sau, cả hai người đều tốc lực chạy. Đối với
Quỳnh Băng, nó khôn