pacman, rainbows, and roller s
Miễn Là Anh Yêu Em

Miễn Là Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321871

Bình chọn: 8.5.00/10/187 lượt.

r/>
Ngọc Hân chợt để ý ánh nhìn của Uyển My, cô mỉm cười nhưng rồi nhận ra anh chàng bên cạnh Uyển My, họ đang nắm tay nhau.

Ngọc Hân thoáng sững người, nụ cười có phần dịu đi đôi chút tuy khoảnh khắc này chỉ xảy ra với thời gian khoảng 3 4 giây nhưng mọi cảm xúc hỗn độn không ngừng thay phiên xếp chồng lên nhau của Ngọc Hân cũng như Uyển My.

Riêng Gia Hoàng cũng nhận ra ý nghĩ từ hai cô gái này, anh biết cô gái trong bộ váy cưới kia chính là cô gái hôm trước cùng Uyển My ngồi trong bar uống nước.

Hiểu ý ra họ, anh chỉ gật đầu nhẹ một cái.

Khi buổi lễ kết thúc, Ngọc Hân đã hết sức bàng hoàng, "bỏ mặc" chú rễ của mình mà chạy đến nơi Uyển My nói chuyện.

"Bạn trai của cậu ư?" Ngọc Hân vừa nói với Uyển My vừa nhìn chàng trai xa xa đang tiếp chuyện với ba mình, lưng anh ta quay về phía hai người.

"Sao?" Nhất thời Uyển My không hiểu ra ý của Ngọc Hân, nhìn theo ánh mắt của cô bạn, cô mới nhận ra.

Định mở môi phủ định lại thì nhớ ra hôm trước Ngọc Hân trêu cô ra sao, nhận ra mình nên "lên mặt" đôi chút, không thể bỏ phí cơ hội này được.

Uyển My gật đầu, cô nhận ra ánh mắt từ tò mò ngạc nhiên của Ngọc Hân chuyển sang sững sốt, xém nữa da mặt cũng chuyển sắc vì kích động.

"Cậu làm sao vậy?" Cô khó hiểu nhìn Ngọc Hân, hình như cô ấy biết gì đó về Gia Hoàng chăng? Sao lại tỏ ra nét mặt khiến người đối diện "kinh sợ" như vậy chứ?

Sau một lúc, Ngọc Hân lấy lại nét mặt như mọi khi, cô lắc lắc đầu rồi cười cười:

"Không! Chỉ bất ngờ, không ngờ anh chàng hào hoa phong nhã như thế lại có thể đỗ gục trước cậu như thế..."

Đáp lại, Uyển My cười đắc ý

"Đã nói rồi, mình đợi người hoàn hảo mà quen! Ai lại quen bọn công tử tầm thường suốt ngày chỉ biết đốt tiền..."

"Mình nghe nói anh ta là một vị Giám Đốc trẻ có tài..."

Uyển My không vội đáp lại, cười cười lắng nghe câu nói tiếp theo của Ngọc Hân.

"Nhưng nói cho cùng, cậu nên cẩn thận vẫn hơn. Người ta thường nói, lắm tài thì sẽ nhiều tật"

Tuy có chút bất ngờ câu nói vừa thốt ra từ chính miệng cô tiểu thư nhà họ Tạ - Tạ Ngọc Hân, cô ấy biết rõ anh ta đến vậy sao? Thật ra họ từng có mối quan hệ gì sao?

"Này này..." Ngọc Trân tỏ vẻ khó chịu trước cái nhìn đầy ẩn ý của Uyển My "Mình hoàn toàn không hề quen gì hắn cả, chỉ biết chút ít thôi... Nhưng biết đâu chỉ là lời đồn, mình không tiện nói ra cho cậu biết, chỉ nhắc cậu nên cẩn thận với anh ta, vì những người tuổi trẻ tài cao thường thích ỷ lại làm chuyện xằng bậy..."

"Thôi được rồi, mình tin cậu! Nhìn ra anh ta đâu phải tuýp người cậu thích. Mình không ngờ cậu biết nhiều về anh ta như vậy..."

Đoạn Uyển My khoanh tay trước ngực vừa đặt ánh mắt về phía Gia Hoàng vừa nói với Ngọc Hân, đôi khi Gia Hoàng quay chuyển mắt sang nhìn cô nhưng rồi nhanh lơ đi.

"À. Trước kia mình với anh ta xém chút nữa đã quen nhau, vì đã từng thoáng gặp anh ta nên nhận ra mình không thích mẫu người như anh ta, mình đã từ chối ba trong buổi ra mắt. Mình cũng nghe nhiều tin đồn về anh ta, nhưng thôi, cậu đừng bận tâm. Mình không muốn tình cảm của hai người bị rạn nứt..."

Đổi lại, cô chỉ cười nhè nhẹ, mặc kệ Ngọc Hân nói gì, cô vốn không có tình cảm với Gia Hoàng, anh ta có ra sao thì mặc xác anh ta, chỉ cần anh ta không làm hại gì cô, thì chẳng cần cô phải "cẩn thận" với anh ta làm chi cho mệt.

Đang đứng nghĩ vu vơ một số chuyện linh tinh, thì có một chàng trai tiến về phía cô.

Anh ta mỉm cười thân thiện:

"Chào cô!"

Câu chào của anh ta khiến ý thức của Uyển My kéo trở lại thực tại, cô khẽ nhướng mày không hiểu ý anh ta, chắc hẳn là anh ta muốn "mần" quen rồi.

Cô đáp lại anh ta bằng một nụ cười, lúc này cô mới nhớ ra anh ta chính là người đã ngồi cạnh cô lúc ở thánh đường.

"A! Tôi nhận ra anh rồi..."

Anh ta chìa tay ra để đón lấy cái bắt tay của Uyển My.

"Tôi là Thiên Bảo. À mà...cô là bạn thân của chị tôi phải không?"

Uyển My tròn mắt, ngờ ngợ cái từ "chị". Cô quen biết gì chị anh ta?

Sau một hồi, cô nhận ra :

"Anh là em... của... Hân?"

Cô nhìn anh ta với ánh mắt to tròn mà không biết rằng nội tâm anh ta vô cùng thích ánh mắt đáng yêu như thế này.

Anh ta gật gật. Đáp lại cái gật đầu đó, cái sự ngạc nhiên trong mắt cô đã tăng lên bội phần, không thể tin được đây là em của Hân, nghe nói cậu chỉ nhỏ hơn Hân 1 tuổi, tức là cũng nhỏ hơn cô 1 tuổi.

Nhưng nghe nói cậu ta đang du học ở Thụy Sĩ cơ mà?

"Không phải, cậu đang du học hay sao?"

Cô lại đang rối tinh lên, trong suy nghĩ bắt đầu trở nên hỗn độn để tìm cách xưng hô hợp lý, từ anh - tôi chuyển thành em - chị có hơi kỳ không nhĩ? Dù sao cậu ta cũng nhỏ hơn cô 1 tuổi, chắc không quá đáng đâu.

Anh ta có vẻ chẳng để ý đến câu hỏi của cô, thậm chí lờ đi bằng một câu nói khác:

"Vì cô cũng bằng tuổi chị tôi, hơn tôi một tuổi nhưng tôi nghĩ không nhất thiết chúng ta