
/>"Thật sự em muốn biết?"
Anh ta vẫn thư thả ăn mà không tỏ ra khó chịu trước thái độ của cô.
Đáp lại, Uyển My gật nhẹ đầu.
"Nếu anh nói. Anh thích em! Em tin không?"
Anh ta nhướng mày nhìn cô, trong câu nói chất chứa 5 phần thật lòng, 3 phần giả dối, 2 phần trêu chọc, không biết làm sao cho vừa.
Cô tặc lưỡi cười khẩy nhìn anh.
"Điên sao? Thích?"
"Nếu em có thể phát biểu ra được câu đó chứng tỏ em không tin! Anh cũng không muốn ép..." Đoạn nhấn mạnh câu nói "Ăn đi"
Trong lòng Uyển My thực sự vô cùng vô cùng bực bội trước thái độ xem người khác không ra gì của anh ta, dù gì cũng đã đến đây rồi, không ăn thì phí phạm thức ăn quá, như vậy là không tôn trọng những người đã làm ra những thứ nguyên liệu đã làm ra món ăn này. Xong! Hy vọng anh ta có thể nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
Đúng vậy, Gia Hoàng không nói sai! Chỉ mỗi tội Uyển My đã nghĩ không đúng. Đúng thật anh thích cô, thích gương mặt đáng yêu phúng phính như đứa trẻ của cô, thích cái nhìn bực bội của cô đối với anh hôm đó, thích cách cô cúi đầu vội vã với anh rồi bỏ đi.
Còn về chuyện hợp tác làm ăn với ba của Uyển My là do anh đề ý kiến ra cho ông, một phần cũng do công ty này có khả năng phát triển và làm cùng lĩnh vực.
Khi đó anh đã nửa đùa nửa thật vài câu với Giám đốc về chuyện của anh và Uyển My, nhưng ai ngờ mọi chuyện lại ngày lúc trở nên thú vị đến vậy.
Khi hoàn thành xong bữa sáng, cả hai đứng dậy ra về, Uyển My vội đi nhanh ra cửa mặc cho Gia Hoàng còn ở phía sau lưng mình, trong suy nghĩ của cô hiện giờ chỉ muốn anh ta cách xa cô ra một ngàn dặm. Cô không ưa những loại người như anh ta, dù cho đông đảo phụ nữ cứ chết mê chết mệt vì loại người này.
Một con người chỉ cần nhận ra giá trị mình, tuyệt nhiên sẽ không chấp nhận những thứ tầm thường vô vị.Những người như vậy, luôn tỏ ra kiêu hãnh, thích làm gì thì làm không ai có quyền ngăn cản. Thậm chí với phụ nữ cũng thế, chỉ cần có tiền, búng tay một phát là hàng tá cô phải xếp hàng đợi "sủng ái".
Cô luôn biết đúng biết sai, biết tự lượng sức mình, không quá ảo mộng.
Thật buồn cười, chắc chắn cô sẽ không nằm trong đống phụ nữ mất phẩm giá đó.
Nếu chọn giữa tình yêu và tiền thì phương án đầu tiên của cô chính là Tình yêu.
Cô không chấp nhận người đàn ông của cuộc đời mình là một người hoàn hảo, mà chỉ cần hắn yêu cô, có một nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường, như thế là được. Yêu những thứ người như Gia Hoàng tổ chỉ làm mệt óc, suốt ngày chỉ biết tìm cách giữ chồng thôi cũng đủ khiến cô mệt mỏi.
"Uyển My..."
Tiếng Gia Hoàng gọi cô từ phía sau. Uyển My giật mình khựng chân lại lập tức "Làm sao hắn có thể biết tên mình chứ?" Cô không quay lại, chỉ đứng đó đợi hắn đến và nói gì đó với cô, mong rằng hắn sẽ không đoi co những chuyện vớ vẫn, cô ghét những người lôi thôi.
"Em có thể... làm bạn gái anh được không?"
"CÁI GÌ?" Cô quát nhưng hơi hạ giọng.
Thật ra anh ta đang nghĩ gì mà nói ra được câu đó, anh ta không có não sao? Rõ ràng biết cô sẽ không nhiệt tình đáp trả lại câu nói đó.
"Tôi..."
Khoang đã!
Cô đang nghĩ gì thế? Lý do vì sao cô đang cố tránh xa anh ta vậy?
Chẳng phải lý do sâu xa và cực kỳ chính đáng của cô chính là đang hy vọng tình yêu ở anh ta đó sao?
Thừa biết loại người như anh ta khó lòng nảy sinh tình cảm với mình và ngược lại nên cô mới tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ với hắn ta, hy vọng tìm một tên con trai tầm thường khác quen rồi cố gắng yêu thêm một lần nữa.
Đã vậy thì tại sao không quen hắn nhỉ? Hắn tốt đấy chứ! Đẹp trai lại còn có tài.
Ba mẹ cô cần cô có một người đàn ông môn đăng hộ đối để cô có thể nương tựa suốt đời, dịp này là dịp cho hai ông bà già nở mày nở mặt với thiên hạ, chẳng tốt sao?
Thôi thì đành từ bỏ mục đích tìm kiếm thứ tình yêu đích thực xa xỉ đó đi, cớ sao lại cố hy vọng đi tìm một thứ không có thật trên trần thế này cho hao phí sức lực.
Nhìn anh ta không có vẻ như là một kẻ đào hoa rỗng não như những kẻ mà cô từng gặp.
Có thể ngay lúc này, câu nói của hắn là thật lòng thì may ra hắn sẽ không giở trò tiểu nhân với cô, dù sao hắn cũng thuộc dạng không tầm thường về địa vị.
Có tiền có thế, mắc mớ gì đi "lừa tình" một cô tiểu thư như cô để rồi bị thiên hạ phỉ nhổ?
Chỉ cần anh ta vung tiền ra, thì hàng tá cô phải bám theo, từ trẻ tuổi như nữ sinh đến mấy bà cô chững tuổi.
Sau này dù hắn có nói những câu như kiểu "tôi hết yêu em rồi" hay gì đi chăng nữa thì mặc! Như vậy cũng tốt, đỡ phải bị hắn bám víu đến cả đời! Mà nhiều khi nhờ đó cô lại có thể tiếp tục theo đuổi những ước mơ của cô.
Đối với cô, hôn nhân là thứ ràng buộc con người. Còn tình yêu là thứ trói buộc tâm hồn con người ta, đối với cô, tình yêu đẹp nhất là khi hai người bắt đầu có tình cảm với nhau hoặc dã như trong phim, hai người yêu nhau nhưng phải chết chẳng phải hay ho