
a cái đất ngước này lâu rồi...dến lúc trơ về thì nó thay đổi quá nhiều...
Cô cũng thay đổi...
Anh cũng thay đổi...
tất cả...cả con người, cả tình cảm,........................................
Cô nhìn lên trời thấy các vì sao nhấp nháy vui mắt...
“Đó là sao của bà tớ đấy”_Cậu nhóc chỉ tay lên trời...
“Vậy hả?”_Cô nhóc mở to mắt ngạc nhiên...
“Mẹ tớ bảo vậy”_Cậu nhóc cười cười đưa cái răng khảnh...
“thế sao lại lên được đó”
“Khi người ta đi hết quãng đường của cuộc đời mình thì tự dưng
họ sẽ được thành mộtngôi sao...luôn phát sáng...”-Cậu nhóc hồn nhiên
nói...
“Thế khi nào tớ và cậu cũng được lên đó...”_Cô nhóc cười.
“Không đâu...Cậu không được lên...”_Cậu nhóc nói.
“Tại sao..”_Cô nhóc dường như sắp bật khóc. Chỉ thêm cái clit
nữa là công tắc sẽ hoạt động chế độ phun nước muối. Và bản đồng ca mùa
hạ”
“Tại cậu ăn kem mà cắn vào tay tớ...”_Cậu nhóc nói...Nhưng khi
liếc qua thấy cô nhóc như sắp khóc thì cậu nhóc nói thêm một câu nữa...
“Nhưng tớ sẽ xin ông trời tha lỗi cho cậu”_Cậu nhóc nói. Chắc chắn...
“Thật nhá”_cô nhóc cười tươi.
“thật”
“Vậy chúng ta sẽ cùng nhau đi hết quãng đường! Được không?”_Cô nhóc hí hửng...
“KHông được?”_Từ chối...
“Tại sao”_MIếu máo...
“Vì...Cậu phải đi với người cậu thích chứ...”
“Nhưng...Tớ thích cậu mà...Không phải được sao”_CÔ nhóc lại nói...
“Để tớ về hỏi mami xem có được không đã”_Cậu nhóc ngẩng mặt lên trời. Cân nhắc...
“Vậy là được rồi há?”_Cô nhóc vui mừng cười cười...nhìn lên bầu trời...
Đấy mới thế mà đã hết học kì cuối lớp 12 rồi...
Nó hì hục từ sáng đến tối ngồi ôm đống sách vở học cho mình rồi còn phải ôn lại kiến thức cho cái cậu bạn trai đầu óc trắng toát như tờ
giấy...Thật mệt quá...TT^TT(có ông người yêu lười biếng..Hix)
Bây giờ là 12h đêm nhưng còn thêm hai ngày nữa là thi tốt nghiệp tất cả các môn rồi vì vậy phải cố lên...
“Trần Phương Di ! CỐ LÊN...”
Nó tự nhủ với bản thân rồi cầm cây bút chì ngoáy ngoáy vào trang giấy viết lại mấy từ vựng tiếng anh mới học hôm qua...
“Ơ! Nhưng sao im lặng vậy nhỉ...”
Nó khựng lại vì có chút lạ lùng...Sao tự dưng thấy tróng tróng cái
gì đó...Nó đưa tay gãi đầu...Quay qua bên phải...”Quyển từ điển có đây
rồi...Vậy thiếu cái gì nhỉ...”Nó ngẫm nghĩ. Đưa tay gãi đầu...
Quay sang bên trái....Á à a...
Mắt nó mở to...Miệng há hóc nhìn cái con người đang say ngủ ngon
lành, còn lấy cuốn tập vở chép anh nó đưa mượn làm gối kê nữa chứ. Không biết có chảy nước dãi nơi không. Nghĩ mà gớm...
-Ê! Phi..._Nó đưa tay lay lay...
Bất động...
-Dạy học bài đi..._Nó lay lay...Ghé sát tai nói hơn to một chút...
Bất động hoàn toàn bất động...
-Dậy..._Nó nói to vào tai...
Vẫn bất động...._Tức giận...
-Trương Hoàng Phi...._Nó hét to...
Cái thân người cao to chỉ động đậy vai một chút thì lại nằm bất
động ...Còn kèm cả tiếng “Khò khò” nho nhỏ...Làm nó tức điên...Tim gan
như muốn trào ra ngoài, máu thì lại muốn trồi ngược lên não...Và nếu
không giữ đc bình tĩnh có lẽ nó đã đưa tay đánh tụi hụi vào cái xác đáng ghét kia.
Nó bấm bụng... “Ta đây...đường hoàng là một cô giáo bảo công bỏ sức
ra để ôn luyện cho nhà ngươi. Chỉ có một mong ước nhỏ là nhà ngươi đủ
điểm để tốt nghiệp. Vậy mà...Vậy mà nhà người cứ đến giờ này lại lăn ra
ngủ...Khiến ta thấy công sức của mình mấy ngày vừa qua như vất hết xuống sông xuống biển...Sao nhà ngươi không bằng nửa người ta nhỉ...Đồ HOTBOY dởm người...”
Nó giận dữ quay người đi. Giật mạnh cuốn sách trên bàn ...Lẩm
nhẫm....Cố gắng chú tâm...Cố lẩm nhẫm...lấy bút hí hoáy...Cuối cùng
không chịu nổi...
Quay một cái,...trừng trừng nhìn cái xác to ềnh. Ngồi trên chiếc ghế con con trong rất ngố...Cả trọng lượng của cơ thể như ép cái bàn xuống. Đến nỗi nó tưởng cái bàn sắp gãy đến nơi...Thấy cái dáng vẻ vừa mỏi mệt nhưng không kém phần ngố ngố như vậy cơn tức giận của nó ban nãy tự
dưng biến đi đâu hết cả...chỉ thấy thương thương và buồn cười...
Đúng là nó có anh bạn trai ngố dệ. Lần đầu tiên gặp cậu ấy năm tám
tuổi ở chính ngôi nhà này nó đã thấy ghét ghét cái bản mặt lúc nào cũng
hất hất lên trời ra vẻ ta đây. Đến khi hai đứa gặp lại là khi nó chuyển
lên đây học c3. Cùng trường rồi còn cùng lớp, rồi còn bị cô giáo phân
cho cái nhiệm vụ cao cả và phải quản lý cái cậu hotboy chẳng ra gì xuốt
ba năm trong cực nhọc và hao tổn tuổi thọ ...Thế đấy...Rồi đến khi được
mẹ giao nhiệm vụ phục vụ cậu hotboy chẳng ra gì trong suốt 1 tháng. Ngày não cũng gây lộn, chí choé, bị bắt nạt hoài....Vậy mà...Không thể ngờ
được...Bây giờ hai đứa thành người yêu của nhau...
Người yêu đấy...
Không chỉ thích bình thường đâu mà là yêu đấy...(Thích và yêu khác nhau nhé các bạn! Đừng khi nào lầm tưởng ...*^^)
Ờ nhưng kì lạ là tự dưng không hiểu sao lại đi