
: rgb(51, 51, 51); font-family: RobotoRegular; font-size: 19px; line-height: 24.6753px; text-align: justify; background-color: rgb(255, 255, 255);">Và...Minh quay đi, chiếc điện thoại áp trên má...coi tôi giống như không khí.
Một nhát dao sắc nhọn cứa sát vào tim tôi khiến tôi rỉ máu đau nhói.
Bàn tay đưa ra, trơ trọi trên không trung, rồi thất vọng buông thõng xuống bất lực, cả người tôi cũng vậy, như không có trọng lực, để gió thổi nghiêng.
Minh...đã quên tôi là ai hay là không muốn gặp mặt tôi.
Chẳng lẽ, bây giờ, đối với Minh, Lâm Vũ Quỳnh này như chưa bao giờ tồn tại trong tâm trí anh sao?
Ha ha, đáng thất vọng. Thật sự thất vọng. Tôi đã mong chờ cái ngày này biết bao chỉ để được đáo lại bằng một cái ánh nhìn đầy sự xa cách hay sao. Dẫu cho dù, giữa hai chúng tôi, chưa bao giờ có sự gắn kết.
Anh vẫn luôn vô tâm như thế ư?
Tại sao lại như vậy, tôi đã làm cái gì để Minh xa cách coi tôi như người dưng. Tôi đã làm cái gì để mọi chuyện thành ra như vậy.
Không thể được, không thể chỉ mãi là người nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi mất hút được. Tôi không cho phép.
- Yaaa...
Tôi gồng mình nắm chặt lại cánh tay của mình, lập tức buông va li, xông lại, nhảy lên và hạ một cẳng vào ngay khuôn mặt đẹp trai đáng giận kia. Minh lao đao vì cú đá của tôi, lùi lại và ngã một cách...đẹp mắt.
- Choang...- Tiếng vỡ nát của chiếc điện thoại đời mới vang lên giống như tiếng kêu gào tức giận trong lòng tôi.