
trong NH Tae Hwa cũng không nhỏ. Hơn vậy, nguồn thu
nhập và vốn đầu tư nước ngoài ở Jin Hye Asian đều được dồn vào vụ thu
mua Đầu Tư Tae Hwa....chỉ cần con đồng ý, số cổ phần của NH Tae Hwa sẽ
được đứng tên con, và con sẽ là cổ đông lớn nhất của NHTae Hwa...
-Số tiền đó ở đâu chứ? Nếu chỉ bằng những đồng tiền của lão gửi cho mẹ thì chắc chắn sẽ không thể làm đến nước này...
-Khi ông ngoại con còn thức hiện những phi vụ rửa tiền trong giới chính
trị, ông đã tích copa được một khoản nho nhỏ, khoản tiền đó tồn tại dưới hình thức đầu tư vào Jin Hye Asian. Lúc đầu khi mới ly dị, ta cúng
tưởng rằng cuộc đời mình chấm dứt từ đó, chỉ biết sống vậy cho qua
ngày...Nhưng khi ông ngoại con qua đời, ông đã trao cho mẹ Jin Hye
Asian, bạn đầu ta không biết nên làm gì với số tiền đó và Jin Hye Asian. Cho đến một ngày ta quyết định học cách đầu tư, thứ ta biết mình nên
làm đầu tiên chính là đưa Jin Hye Asian vào hoạt động và lấy được những
khoản tiền lớn bắt đầu sinh lời từ đó... và khi đã có tiền trong tay, ta biết đó chính là cơ hội để ta trả thù......Hãy chờ thêm một thời gian
nữa, mẹ con ta sắp được sống một cuộc sống bình thường rồi...
Bà bước tới bên cạnh Tae Sun, vuốt nhẹ lên mái tóc cậu rồi vỗ vai cậu,
đối mắt ánh lên những tia tham vọng sắt bén, cánh tay của thù hận một
khi đã vung ra thì khó có thể rút lại. Giờ đây đến ngay cả Tae Sun còn
không hiểu được mẹ mình đang nghĩ gì và làm gì. Điều duy nhất cậu có thể làm lúc này chỉ là ở bên cạnh bà....
Từ sau buổi parti đó tới nay chẳng ai chịu đi học,Yunhee thì đi Mĩ , Joo
Won bặt vô âm tin đã đành, đến ngay cả Tae Sun cúng vậy, không có ai để
cãi nhau, cúng không có ai để tâm sự thật chán. Min jae lại trở lại với
cảnh bị cô lập như trước đây, ngó xuống phía ghế ngồi của Joo Won và Tae Sun, cô thở dài...trong đầu không biết đang có bao suy nghĩ khác
nhau...cô nghĩ tới Joo Won, không biết giờ này cậu ấy có ăn được gì
không? Còn bị nôn nữa không? Vẫn hạnh phúc bên chị Hee Kyung chứ?...Gục
mặt xuống bàn, quyển tập nhàu nát mà Tae Sun đă quẳng qua cửa sổ đang
bay phấp phới, làn gió nhẹ làm trang giấy lật qua lật lại...Chắc giờ Tae Sun đang ở bên cạnh mẹ cậu ấy.....lòng dạ đàn bà thật khó đoán, ai mà
đoán được mẹ của Tae Sun lại nuôi ý định trả thù....chắc giờ Tae Sun
đang rất rối lòng, một bên là cha, một bên là mẹ....đứng về bên nào cũng sẽ trở thành đứa con bất hiếu. Một tên ngoài mặt luôn ăn to nói lớn như hắn nhiều lúc cúng là một ánh mây hồng hiền hòa và ấm áp, dễ thương và
dịu dàng.
Bước từng bước trên đường, mùa rụng lá khiến con đường trông đẹp hơn,
một khung cảnh ảm đạm và thê lương như trong mấy bộ phim tình cảm sướt
mướt....không biết từ bao giờ cô đã yêu cái khung cảnh ấy, yêu từng
chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt đường phẳng lặng....
Chiếc xe màu đen sang trong đỗ trước mặt Min Jae, bước xuống là ông quản gia nhà Joo Won..
-Min Jae tiểu thư, mời tiểu thư đi với chúng tôi một chuyến.
-Có chuyện gì vậy?
-Thiếu gia....xảy ra chuyện rồi, chúng tôi thật sự không biết phải làm thế nào...
Min Jae vộ vã lên xe, chiếc xe đưa Min Jae tới cánh cổng màu trắng quen
thuộc...nơi mà Min Jae đã trải niêm qua những cung bậc cảm xúc khác
nhau..
Rảo bước qua đại sảnh, trước mặt Min Jae giờ là một Joo Won say
mềm....Hàng tá những chai rượu khác nhau bầy la liệt trước mặt
câu....còn bản thân Joo Won thì đang ngủ gục như một kẻ xa đọa...
-Joo Won ah......Joo Won ah....
Cô lay lay cánh tay cậu, nó khẽ động đậy và cậu đã mở mắt ra...
-Min Jae...tới rồi ah...nào...tôi...mời cậu một ly...
Joo Won rót rượu vào ly, nhưng vì quá say nên cậu không thể rót chính xác được, và kết quả là rượu tràn ra ngoài...
-Cậu say quá rồi...đừng uống nữa..
-Tôi không say....chỉ là....
Cậu gục xuống, đôi vai gầy run lên...
-Min Jae ah....
-Ừ...
-Cậu có yêu mẹ cậu không?
-Tất nhiên, sao cậu lại hỏi như vậy?
-Tôi....
Nước mắt cậu rơi xuống, giọt nước mắt đầu tiên trong suốt những năm
tháng qua, giọt nước mắt nguội lạnh và tàn nhẫn đến đau lòng....
-Tôi....rất yêu mẹ của tôi....kể cả bà ấy có là nô lệ của tham vọng thì
tôi cúng vẫn yêu bà ấy........Sao tôi luôn là ngườ bị bỏ rơi vậy?
Mẹ.....Hee Kyung....cúng đều bỏ tôi mà đi....Cho dù tôi có đợi thế nào,
có mong ngóng thế nào thì kết quả cúng vẫn là tôi chỉ có một mình, một
mình....một mình mà thôi....
Cậu nấc lên nghẹn ngào, chút từng giọt rượu cuối cùng trong ly xuống cổ
họng khô rát, cậu co mình trên chiếc ghế sofa dài, một chú hạc mỏng manh cô đơn khiến người ta xót xa...Min Jae lại gần ôm lấy cậu, ôm lấy đôi
vai gầy và xoa nhẹ lên nó...
-Mọi thứ sẽ ổn thôi Joo Won ah.....ít ra cậu còn có tôi, tôi sẽ ở bên cậu, sẽ chăm sóc cho cậu, sẽ bảo vệ cậu....
Nước mắt của hai con người hòa vào nhau, một người đau khổ vì số phận
bạc bẽo của mình, người còn lại muốn xoa dịu đi nỗi đau đó....cứ như
thế...cô bé ôm chặt lấy cậu cho